QUỲNH HOA TAM NƯƠNG
Du Bội Ngọc bất kể phương hướng, chạy tuôn ra ngoài đồng trống lăn lộn, vùng vẫy trên nền đất cát nóng bỏng.
Y phục trên người chàng đều rách bươm ra, chân thân xây xát vết trầy.
Nhưng chàng hình như không hề cảm thấy, vì một chút đau đớn của xác thịt bên ngoài, làm sao so sánh được cái thống khổ phát sinh từ trong linh hồn.
Chưa từng đắm mình trong cảnh ngộ đó, tất không làm sao tưởng tượng nổi cái thống khổ tột cùng đó.
Thậm chí chàng đâm cả đầu vào núi đá, máu từ những lỗ thủng xối ra ướt đẫm khắp da đầu.
Tay chàng cào, đấm xước cả da ngực... nhưng tất cả mấy hành động của chàng đều vô dụng. Tai chàng không ngớt vang lên câu nói của Cơ Linh Phong :
- "Khi nào sự đau đớn làm ngươi không chịu nổi, ngươi cứ tùy tiện quay về đây... ngươi lập tức được giải thoát".
Giải thoát! Giải thoát!
Hai tiếng nói đơn giản ấy, cho đến bây giờ Du Bội Ngọc mới hiểu được thấm thía cái ý nghĩa của nó.
Bao nhiêu sự giày vò của thể xác vừa qua, chàng chỉ mong ở một sự giải thoát mà thôi.
Và bây giờ... bây giờ thì chàng hết chịu đựng nổi nữa rồi. Dù phải bán đi thể xác mình, bán cả linh hồn của mình, hay bán tất cả những cái gì có được để đổi lại một sự giải thoát, chàng cũng bán nốt mà bất cần hậu quả thế nào!
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Cơ Linh Phong, Du Bội Ngọc như một con trâu điên say nắng hồng hộc quay trở lại.
- Hay quá, rốt cuộc thì ngươi cũng bị chúng ta tìm được!
Một giọng cười trong vắt vang lên và liền theo đấy ba bóng người thon thon, nhẹ nhàng như ba cánh én vụt lướt ra chen mất lối đi.
Không cần nhìn mặt họ, chỉ cần nhìn ba chiếc nón tơi đen nhánh dưới ánh mặt trời, Du Bội Ngọc cũng nhận ngay ra họ là "Quỳnh Hoa Tam Nương Tử".
Nhưng bây giờ, đối với Quỳnh Hoa Tam Nương Tử, Du Bội Ngọc không còn chút gì cảm thấy sợ hãi, đôi mắt đỏ long lên vì gân máu, chàng rít lên :
- Xê ra! Xê ra cho ta đi!
Nhìn thấy dáng sắc của chàng, Quỳnh Hoa Tam Nương Tử mặt không khỏi cùng lộ sắc lạ lùng.
Ba chị em nhìn nhau một thoáng và Thiết Hoa Nương nhíu mày lên tiếng :
- Một trang mỹ nam tử như thế, sao bỗng dưng biến thành như dã thú?
Nàng chưa dứt lời, Du Bội Ngọc đã xồng xộc xông qua.
Tuy sức mạnh của chàng lúc ấy vô cùng, nhưng chỉ là thứ sức mạnh phát xuất từ bản ngã, một sức mạnh của dã thú không hơn không kém.
Chàng quên đi cả phương thức sử dụng nội lực một cách khéo léo hơn.
Do đó, Thiết Hoa Nương chỉ cần khẽ ngay chân ra, Du Bội Ngọc đã ngã chúi nhủi về phía trước.
Ngân Hoa Nương lập tức dậm chân lên sống lưng chàng kinh ngạc :
- Cái gã này cho đến võ công cũng quên tuốt!
Kim Hoa Nương nói tiếp :
- Hay là Hương Hồn đã nhìn lầm, gã này không phải là hắn?
Thiết Hoa Nương lắc đầu :
- Khuôn mặt này thì không thể nào nhìn lầm được. Có điều là khi Hương Hồn gặp hắn, tuy nhìn ra thần sắc hắn hơi khác thường, đến đỗi Hương Hồn phóng tín hiệu lên, gã này cũng chẳng hay biết, nhưng chưa có tác tệ như bây giờ.
Du Bội Ngọc không ngớt lăn lộn, vùng vẫy, tay chân chòi đạp, miệng rên rỉ :
- Van... van các cô... thả tôi ra...
Ngân Hoa Nương cười lại :
- Ngươi tưởng là ta có thể tha cho ngươi à?
Du Bội Ngọc lại rên rỉ :
- Các người không chịu thả tôi, thà giết tôi đi là hơn!
Kim Hoa Nương thở dài :
- Ngươi làm sao biến đổi ra như thế, phải chăng đã trúng phải chất độc gì?
Du Bội Ngọc lại rên rỉ :
- "Cực Lạc Hoàn"... "Cực Lạc Hoàn"! Trời ơi, van các người cho tôi một viên "Cực Lạc Hoàn"!
Kim Hoa Nương trố mắt :
- Cái chi là "Cực Lạc Hoàn"?
Du Bội Ngọc nói như người trong cơn sảng :
- Cái chi tôi cũng bằng lòng cả! Tôi bằng lòng làm nô lệ của nàng, tôi đi giết chết La Tử Lương ngay...
Thần trí chàng gần như hoàn toàn mê loạn, không còn phân biệt ai là ai!
Kim Hoa Nương không khỏi rúng động :
- Quả lợi hại cho thứ "Cực Lạc Hoàn", có thể khiến một con người quật cường dễ dàng cúi đầu chịu nô lệ cho kẻ khác. Ta thật nghĩ chẳng ra cái mà gọi là "Cực Lạc Hoàn" là cái chi?
Thiết Hoa Nương nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc :
- Bất luận thế nào, chúng ta cứ mang hắn đi rồi sẽ nghĩ sau!
Ngón tay nàng nhẹ búng lên thành tiếng, lập tức từ những triền núi gần đấy, có mấy thiếu nữ vận quần áo chẽn hiện ra...
Trên tay họ cầm sẵn một chiếc túi ta màu xám, không mấy chốc, họ đã nhét gọn Du Bội Ngọc vào trong.
Không hiểu chiếc túi được dệt bằng một loại tơ chi mà vô cùng kiên cố, Du Bội Ngọc dù bên trong đấm đá lung tung, hét la gào thét, cũng vô phương thoát ra được.
Tất nhiên Cơ Linh Phong không sao ngờ được Du Bội Ngọc có thể bị người nhốt kín vào túi. Bằng chẳng vậy, dù có phải bò, hẳn Du Bội Ngọc cũng ráng bò trở về!
Kim Hoa Nương nhíu mày đăm chiêu :
- Xem cách trúng độc của hắn thật là lạ, không hiểu phải giải bằng cách nào, và trong giang hồ có ai biết được cách giải nó chăng?
Thiết Hoa Nương cười lạnh :
- Cho đến chúng ta cũng bó tay thì trên đời này còn có ai có thể giải nổi?
Kim Hoa Nương cau mặt :
- Không lẽ chúng ta cứ đứng ỳ ra mà nhìn hắn như thế à?
Ngân Hoa Nương lạnh lùng :
- Đại tỷ đừng quên hắn là kẻ thù của ta. Dù cho hắn không trúng độc chúng ta cũng phải giết hắn. Tại sao lại cứu hắn chứ?
Kim Hoa Nương không dằn được tiếng thở dài :
- Tuy hắn là kẻ thù của ta, nhưng thấy hắn như thế cũng đáng tội nghiệp!
Thiết Hoa Nương cười mỉa :
- Đại tỷ thật là người đa tình, nhưng sự đa tình của tỷ e rằng không đúng chỗ!
Kim Hoa Nương không giận mà mỉm cười :
- Tiểu muội tưởng rằng ta làm như thế là cho ta à?
Thiết Hoa Nương cười đáp :
- Không vì tỷ tỷ, chẳng lẽ lại vì tôi?
Kim Hoa Nương gật đầu :
- Muội muội đoán trúng đó! Ta thật vì muội muội đấy!
Da mặt Thiết Hoa Nương vụt ửng hồng lên, nàng cắn nhẹ lấy vành môi :
- Ơ... Ơ...! Cho đến cái tên của hắn tôi còn chẳng biết, đại tỷ...
Da mặt nàng vụt thêm đỏ hồng, Thiết Hoa Nương bỏ lửng câu nói và đột nhiên quay ngoắt người chạy lảng nơi khác.
Một cỗ xe hoa lệ vừa vặn lướt tới, đám thiếu nữ áo chẽn vội khiêng túi người đặt lên xe.
Quỳnh Hoa Tam Nương Tử mỗi người trèo lên lưng ngựa cùng giục ngựa dong xe vượt dặm dài...
X Đoàn xe ngựa trực chỉ về Nam, băng qua đất Ngạc vào vùng đất Xuyên và bảy giờ đang trên lộ trình vào đất lãnh.
Trên đường dài, Du Bội Ngọc không ngớt vùng vẫy thét la, sự thống khổ dày vò khiến cho chàng gần như chết đi sống lại.
Quỳnh Hoa Tam Nương Tử chẳng những không ngược đãi mà thậm chí chăm sóc chàng từng li từng tí.
Cô gái cứng cỏi ngang bướng Thiết Hoa Nương, bây giờ đầu mày cuối mắt đã đượm vẻ ưu tư, biếng nói biếng cười.
Kim Hoa Nương thừa hiểu là cô ả đang vì chàng mà âm thầm lo lắng.
Ngân Hoa Nương trái lại không ngớt mỉa mai rồi châm chọc :
- Đại tỷ xem tam muội đó, người ta đã mấy lần muốn giết thế mà trái lại đi yêu người ta!
Kim Hoa Nương cười giả lả :
- Tam muội bình thường cao ngạo, xem đàn ông trong thiên hạ rẻ như bèo. Ta đang lo lắng cho nàng suốt đời chẳng lấy được ai, bây giờ bỗng nhiên nàng tìm được một ý trung nhân cho mình, chúng ta phải mừng cho tam muội mới phải!
Ngân Hoa Nương lắc đầu không phục :
- Nhưng hắn là kẻ thù của chúng ta kia mà!
Kim Hoa Nương mỉm cười :
- Chỗ nào gọi rằng thù, hắn với chúng ta chưa có chuyện gì đáng gọi là thâm thù cả. Huống hồ, nếu sau này hắn chịu làm em rể của chúng ta rồi thì thù đổi thành thân đâu mấy chốc!
Ngân Hoa Nương làm thinh trong giây lát rồi bật cười :
- Tiểu muội không hiểu do đâu mà tam muội phải lòng hắn?
Kim Hoa Nương đáp :
- Hắn không những là một trang mỹ nam tử đẹp khác thường mà võ công lại quán tuyệt hơn người. Một thanh niên như thế, còn ai lại chẳng thích, huống hồ tam muội lại đang lúc tuổi xuân phơi phới nhựa tình?
Ngân Hoa Nương mím môi làm thinh, giục ngựa bỏ đi.
Đoàn người ngựa tuy rằng hành tung kỳ bí, nhưng Quỳnh Hoa Tam Nương Tử là những kẻ rất biết vung tiền.
Và "tiền" quả nhiên là vạn năng trên trần thế, đã mấy ai chẳng cúi đầu cung kính trước mãnh lực của hoàng kim?
Do đó cuộc hành trình của họ thật là suôn sẻ.
Sau khi vượt qua Trường Giang, về đêm họ không cần phải mướn khách sạn nghỉ ngơi như đoạn lộ trình qua. Vì dọc đường, những nhà phú hộ đều sẵn sàng mở rộng cửa, ân cần tiếp đãi họ.
Điều đó, đủ chứng tỏ thế lực của Thiên Tầm Giáo đã bánh trướng ngấm ngầm đến vùng Giang Nam và những tay phú gia bá hộ kia đều là đệ tử trong bản giáo.
Và điều làm cho chị em Kim Hoa Nương vui nhất là sự đau đớn của Du Bội Ngọc dần dần thuyên giảm, đã có lúc hắn ngủ thật ngon lành.
Các nàng làm sao hiểu được rằng, độc tánh của "Phù Dung Hoa" tuy lợi hại nhưng chỉ cần cố gắng chịu đựng trong một khoảng thời gian mà không một ai chịu đựng nổi độc tánh sẽ tự nhiên giảm nhẹ dần.
Du Bội Ngọc bất kể phương hướng, chạy tuôn ra ngoài đồng trống lăn lộn, vùng vẫy trên nền đất cát nóng bỏng.
Y phục trên người chàng đều rách bươm ra, chân thân xây xát vết trầy.
Nhưng chàng hình như không hề cảm thấy, vì một chút đau đớn của xác thịt bên ngoài, làm sao so sánh được cái thống khổ phát sinh từ trong linh hồn.
Chưa từng đắm mình trong cảnh ngộ đó, tất không làm sao tưởng tượng nổi cái thống khổ tột cùng đó.
Thậm chí chàng đâm cả đầu vào núi đá, máu từ những lỗ thủng xối ra ướt đẫm khắp da đầu.
Tay chàng cào, đấm xước cả da ngực... nhưng tất cả mấy hành động của chàng đều vô dụng. Tai chàng không ngớt vang lên câu nói của Cơ Linh Phong :
- "Khi nào sự đau đớn làm ngươi không chịu nổi, ngươi cứ tùy tiện quay về đây... ngươi lập tức được giải thoát".
Giải thoát! Giải thoát!
Hai tiếng nói đơn giản ấy, cho đến bây giờ Du Bội Ngọc mới hiểu được thấm thía cái ý nghĩa của nó.
Bao nhiêu sự giày vò của thể xác vừa qua, chàng chỉ mong ở một sự giải thoát mà thôi.
Và bây giờ... bây giờ thì chàng hết chịu đựng nổi nữa rồi. Dù phải bán đi thể xác mình, bán cả linh hồn của mình, hay bán tất cả những cái gì có được để đổi lại một sự giải thoát, chàng cũng bán nốt mà bất cần hậu quả thế nào!
Quả nhiên không ngoài dự liệu của Cơ Linh Phong, Du Bội Ngọc như một con trâu điên say nắng hồng hộc quay trở lại.
- Hay quá, rốt cuộc thì ngươi cũng bị chúng ta tìm được!
Một giọng cười trong vắt vang lên và liền theo đấy ba bóng người thon thon, nhẹ nhàng như ba cánh én vụt lướt ra chen mất lối đi.
Không cần nhìn mặt họ, chỉ cần nhìn ba chiếc nón tơi đen nhánh dưới ánh mặt trời, Du Bội Ngọc cũng nhận ngay ra họ là "Quỳnh Hoa Tam Nương Tử".
Nhưng bây giờ, đối với Quỳnh Hoa Tam Nương Tử, Du Bội Ngọc không còn chút gì cảm thấy sợ hãi, đôi mắt đỏ long lên vì gân máu, chàng rít lên :
- Xê ra! Xê ra cho ta đi!
Nhìn thấy dáng sắc của chàng, Quỳnh Hoa Tam Nương Tử mặt không khỏi cùng lộ sắc lạ lùng.
Ba chị em nhìn nhau một thoáng và Thiết Hoa Nương nhíu mày lên tiếng :
- Một trang mỹ nam tử như thế, sao bỗng dưng biến thành như dã thú?
Nàng chưa dứt lời, Du Bội Ngọc đã xồng xộc xông qua.
Tuy sức mạnh của chàng lúc ấy vô cùng, nhưng chỉ là thứ sức mạnh phát xuất từ bản ngã, một sức mạnh của dã thú không hơn không kém.
Chàng quên đi cả phương thức sử dụng nội lực một cách khéo léo hơn.
Do đó, Thiết Hoa Nương chỉ cần khẽ ngay chân ra, Du Bội Ngọc đã ngã chúi nhủi về phía trước.
Ngân Hoa Nương lập tức dậm chân lên sống lưng chàng kinh ngạc :
- Cái gã này cho đến võ công cũng quên tuốt!
Kim Hoa Nương nói tiếp :
- Hay là Hương Hồn đã nhìn lầm, gã này không phải là hắn?
Thiết Hoa Nương lắc đầu :
- Khuôn mặt này thì không thể nào nhìn lầm được. Có điều là khi Hương Hồn gặp hắn, tuy nhìn ra thần sắc hắn hơi khác thường, đến đỗi Hương Hồn phóng tín hiệu lên, gã này cũng chẳng hay biết, nhưng chưa có tác tệ như bây giờ.
Du Bội Ngọc không ngớt lăn lộn, vùng vẫy, tay chân chòi đạp, miệng rên rỉ :
- Van... van các cô... thả tôi ra...
Ngân Hoa Nương cười lại :
- Ngươi tưởng là ta có thể tha cho ngươi à?
Du Bội Ngọc lại rên rỉ :
- Các người không chịu thả tôi, thà giết tôi đi là hơn!
Kim Hoa Nương thở dài :
- Ngươi làm sao biến đổi ra như thế, phải chăng đã trúng phải chất độc gì?
Du Bội Ngọc lại rên rỉ :
- "Cực Lạc Hoàn"... "Cực Lạc Hoàn"! Trời ơi, van các người cho tôi một viên "Cực Lạc Hoàn"!
Kim Hoa Nương trố mắt :
- Cái chi là "Cực Lạc Hoàn"?
Du Bội Ngọc nói như người trong cơn sảng :
- Cái chi tôi cũng bằng lòng cả! Tôi bằng lòng làm nô lệ của nàng, tôi đi giết chết La Tử Lương ngay...
Thần trí chàng gần như hoàn toàn mê loạn, không còn phân biệt ai là ai!
Kim Hoa Nương không khỏi rúng động :
- Quả lợi hại cho thứ "Cực Lạc Hoàn", có thể khiến một con người quật cường dễ dàng cúi đầu chịu nô lệ cho kẻ khác. Ta thật nghĩ chẳng ra cái mà gọi là "Cực Lạc Hoàn" là cái chi?
Thiết Hoa Nương nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc :
- Bất luận thế nào, chúng ta cứ mang hắn đi rồi sẽ nghĩ sau!
Ngón tay nàng nhẹ búng lên thành tiếng, lập tức từ những triền núi gần đấy, có mấy thiếu nữ vận quần áo chẽn hiện ra...
Trên tay họ cầm sẵn một chiếc túi ta màu xám, không mấy chốc, họ đã nhét gọn Du Bội Ngọc vào trong.
Không hiểu chiếc túi được dệt bằng một loại tơ chi mà vô cùng kiên cố, Du Bội Ngọc dù bên trong đấm đá lung tung, hét la gào thét, cũng vô phương thoát ra được.
Tất nhiên Cơ Linh Phong không sao ngờ được Du Bội Ngọc có thể bị người nhốt kín vào túi. Bằng chẳng vậy, dù có phải bò, hẳn Du Bội Ngọc cũng ráng bò trở về!
Kim Hoa Nương nhíu mày đăm chiêu :
- Xem cách trúng độc của hắn thật là lạ, không hiểu phải giải bằng cách nào, và trong giang hồ có ai biết được cách giải nó chăng?
Thiết Hoa Nương cười lạnh :
- Cho đến chúng ta cũng bó tay thì trên đời này còn có ai có thể giải nổi?
Kim Hoa Nương cau mặt :
- Không lẽ chúng ta cứ đứng ỳ ra mà nhìn hắn như thế à?
Ngân Hoa Nương lạnh lùng :
- Đại tỷ đừng quên hắn là kẻ thù của ta. Dù cho hắn không trúng độc chúng ta cũng phải giết hắn. Tại sao lại cứu hắn chứ?
Kim Hoa Nương không dằn được tiếng thở dài :
- Tuy hắn là kẻ thù của ta, nhưng thấy hắn như thế cũng đáng tội nghiệp!
Thiết Hoa Nương cười mỉa :
- Đại tỷ thật là người đa tình, nhưng sự đa tình của tỷ e rằng không đúng chỗ!
Kim Hoa Nương không giận mà mỉm cười :
- Tiểu muội tưởng rằng ta làm như thế là cho ta à?
Thiết Hoa Nương cười đáp :
- Không vì tỷ tỷ, chẳng lẽ lại vì tôi?
Kim Hoa Nương gật đầu :
- Muội muội đoán trúng đó! Ta thật vì muội muội đấy!
Da mặt Thiết Hoa Nương vụt ửng hồng lên, nàng cắn nhẹ lấy vành môi :
- Ơ... Ơ...! Cho đến cái tên của hắn tôi còn chẳng biết, đại tỷ...
Da mặt nàng vụt thêm đỏ hồng, Thiết Hoa Nương bỏ lửng câu nói và đột nhiên quay ngoắt người chạy lảng nơi khác.
Một cỗ xe hoa lệ vừa vặn lướt tới, đám thiếu nữ áo chẽn vội khiêng túi người đặt lên xe.
Quỳnh Hoa Tam Nương Tử mỗi người trèo lên lưng ngựa cùng giục ngựa dong xe vượt dặm dài...
X Đoàn xe ngựa trực chỉ về Nam, băng qua đất Ngạc vào vùng đất Xuyên và bảy giờ đang trên lộ trình vào đất lãnh.
Trên đường dài, Du Bội Ngọc không ngớt vùng vẫy thét la, sự thống khổ dày vò khiến cho chàng gần như chết đi sống lại.
Quỳnh Hoa Tam Nương Tử chẳng những không ngược đãi mà thậm chí chăm sóc chàng từng li từng tí.
Cô gái cứng cỏi ngang bướng Thiết Hoa Nương, bây giờ đầu mày cuối mắt đã đượm vẻ ưu tư, biếng nói biếng cười.
Kim Hoa Nương thừa hiểu là cô ả đang vì chàng mà âm thầm lo lắng.
Ngân Hoa Nương trái lại không ngớt mỉa mai rồi châm chọc :
- Đại tỷ xem tam muội đó, người ta đã mấy lần muốn giết thế mà trái lại đi yêu người ta!
Kim Hoa Nương cười giả lả :
- Tam muội bình thường cao ngạo, xem đàn ông trong thiên hạ rẻ như bèo. Ta đang lo lắng cho nàng suốt đời chẳng lấy được ai, bây giờ bỗng nhiên nàng tìm được một ý trung nhân cho mình, chúng ta phải mừng cho tam muội mới phải!
Ngân Hoa Nương lắc đầu không phục :
- Nhưng hắn là kẻ thù của chúng ta kia mà!
Kim Hoa Nương mỉm cười :
- Chỗ nào gọi rằng thù, hắn với chúng ta chưa có chuyện gì đáng gọi là thâm thù cả. Huống hồ, nếu sau này hắn chịu làm em rể của chúng ta rồi thì thù đổi thành thân đâu mấy chốc!
Ngân Hoa Nương làm thinh trong giây lát rồi bật cười :
- Tiểu muội không hiểu do đâu mà tam muội phải lòng hắn?
Kim Hoa Nương đáp :
- Hắn không những là một trang mỹ nam tử đẹp khác thường mà võ công lại quán tuyệt hơn người. Một thanh niên như thế, còn ai lại chẳng thích, huống hồ tam muội lại đang lúc tuổi xuân phơi phới nhựa tình?
Ngân Hoa Nương mím môi làm thinh, giục ngựa bỏ đi.
Đoàn người ngựa tuy rằng hành tung kỳ bí, nhưng Quỳnh Hoa Tam Nương Tử là những kẻ rất biết vung tiền.
Và "tiền" quả nhiên là vạn năng trên trần thế, đã mấy ai chẳng cúi đầu cung kính trước mãnh lực của hoàng kim?
Do đó cuộc hành trình của họ thật là suôn sẻ.
Sau khi vượt qua Trường Giang, về đêm họ không cần phải mướn khách sạn nghỉ ngơi như đoạn lộ trình qua. Vì dọc đường, những nhà phú hộ đều sẵn sàng mở rộng cửa, ân cần tiếp đãi họ.
Điều đó, đủ chứng tỏ thế lực của Thiên Tầm Giáo đã bánh trướng ngấm ngầm đến vùng Giang Nam và những tay phú gia bá hộ kia đều là đệ tử trong bản giáo.
Và điều làm cho chị em Kim Hoa Nương vui nhất là sự đau đớn của Du Bội Ngọc dần dần thuyên giảm, đã có lúc hắn ngủ thật ngon lành.
Các nàng làm sao hiểu được rằng, độc tánh của "Phù Dung Hoa" tuy lợi hại nhưng chỉ cần cố gắng chịu đựng trong một khoảng thời gian mà không một ai chịu đựng nổi độc tánh sẽ tự nhiên giảm nhẹ dần.