Đăng Nhập

Vui lòng khai báo chính xác tên truy cập và mật khẩu!

Quên mật khẩu?

Đăng Ký

Bạn phải điền đầy đủ thông tin đăng ký!

  

    Mình Kết Hôn Nhé ! Chương 8: Số Máy Kì Lạ

    Admin-CDT
    Admin-CDT
    Admin


    Tổng số bài gửi : 1367
    Join date : 01/07/2015
    Age : 29
    Đến từ : Việt Nam

    Mình Kết Hôn Nhé !  Chương 8: Số Máy Kì Lạ Empty Mình Kết Hôn Nhé ! Chương 8: Số Máy Kì Lạ

    Bài gửi by Admin-CDT Sat Jan 16, 2016 4:03 am

    _ “ Kể từ lần cuối cùng chúng ta ngồi hàn huyên tâm sự với nhau, tính đến nay cũng được hơn hai chục năm rồi .”

    _ “ Đúng vậy. Đã lâu không gặp, quả là có nhiều chuyện để nói .”

    Tại khu vườn rộng lớn trong ngôi biệt thự nhà họ Triệu, đôi bạn tri kỉ già đang lặng lẽ ngồi đánh cờ với nhau. Hai mươi năm không gặp mặt liệu có phải quá lâu cho một tình bạn bè thân thiết ? Thời gian thường không chờ đợi ai bao giờ, cứ lặng lẽ trôi đi theo từng năm tháng. Ngoảnh lại quá khứ tưởng như mới chỉ bước ngày một ngày hai. Thế nhưng , liệu có mấy ai biết được, trong những năm tháng tưởng chừng ngắn ngủi ấy, họ đã lãng quên biết bao kỉ niệm tươi đẹp trong cuộc đời.

    _ “ Tư Lan dạo này vẫn khỏe chứ ? Có còn lanh chanh và hay cáu giận như hồi còn trẻ nữa không ?” Lạc Hùng nhâm nhi cốc trà Long Tỉnh, ông đi nước chiếu tướng.

    _ “ Đã mấy chục năm trôi qua, tôi vẫn không thể thắng nổi ông một ván cờ .” Triệu Gia Long lắc đầu cười lớn. Từ hồi còn là một chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết cho đến khi trưởng thành, lúc nào ông cũng cảm thấy ngưỡng mộ Lạc Hùng. Ông hơn Lạc Hùng về mọi mặt, từ tiền bạc, gia thế đến ngoại hình. Nhưng ở con người của Lạc Hùng có một thứ mà ông Triệu Gia Long không thể nào đạt được. Đó là sự kiên trì.

    Sự kiên trì. Đúng, từ một chàng trai hoàn cảnh tù túng bần hàn, chỉ với đôi bàn tay trắng, Lạc Hùng đã hết mình vươn lên để trở thành một luật sư giỏi. Không chỉ có vậy, ông còn tự tay mở cho vợ mình một công ti sách lớn. Tuy trải qua rất nhiều khó khăn nhưng Lạc Hùng vẫn luôn cố gắng vượt qua tất cả. Và rồi đứng trước mặt Triệu Gia Long năm ấy là một người bạn tài giỏi, một người đàn ông thành đạt. Ông tự so sánh Lạc Hùng với chính mình. Bản thân ông nên cảm thấy may mắn vì được sinh ra trong một gia đình danh gia vọng tộc, được thừa hưởng sẵn tất cả tài sản của người cha. Chức chủ tịch tập đoàn Triệu Kì hiện nay ông đang nắm giữ, liệu năm xưa ông có cần phải đổ một chút mồ hôi sương máu nào để ngồi lên vị trí đó không ?

    _ “ Tư Lan lúc nào cũng ghen tị với Tần Mãn, cho đến tận bây giờ .” Triệu Gia Long trầm ngâm. Tuy đã là mẹ của ba đứa con, nhưng tính cách bà ấy vẫn không hề thay đổi.

    _ “ Thế nhưng Tần Mãn đâu thể có được may mắn như Tư Lan . Chưa được hưởng hạnh phúc của tuổi già đã phải đi sang một thế giới khác, bỏ lại những người thân duy nhất của bà ấy ở nơi này .”

    _ “…”

    _ “ Tôi rất lo cho Lạc Linh. Con bé vì chuyện của mẹ nó mà đã chịu nhiều khổ sở và mất mát. Tôi nên làm gì mới có thể bù đắp cho con bé đây ?”

    _ “ Hai đứa chúng nó có vẻ hợp nhau .” Triệu Gia Long lập tức lên tiếng : “ Ông nghĩ sao nếu chúng ta tác thành cho bọn chúng ?”

    _ “ Lạc Linh có vẻ không thích vụ mai mối này. Con bé vẫn chưa tiếp xúc nhiều với Tiểu Phong .”

    _ “ Tôi đâu có bảo sẽ cho chúng nó kết hôn ngay. Chuyện đại sự cứ phải từ từ mà tính .”

    _ “ Vậy ông định làm thế nào ?”

    _ “…”

    ~~~~~~~~~~~~

    Nhật Phong hoàn thành công việc sớm hơn so với dự định. Anh đã lên kế hoạch xả hơi nghỉ phép dài ngày. Thời gian qua có biết bao nhiêu chuyện không vui đã xảy đến với anh, vì thế Nhật Phong nghĩ anh nên tự cho mình một kì nghỉ ở chốn thiên đường nào đó, để có thể quên đi tất cả quá khứ .

    _ “ Giám đốc Nhật Phong hôm nay về sớm thế ?”

    Mấy nàng kiều ở quầy tiếp tân nhìn thấy Nhật Phong đang đến gần lập tức gọi ơi ới. Ở ngoài thì không biết thế nào, nhưng trong công ti anh rất thân thiện với đồng nghiệp nên mọi người ở đây ai cũng quí mến anh.

    _ “ Tối nay anh có chút việc, hẹn mai gặp lại các em nhé .” Nhật Phong đi ngang qua, không quên ghẹo mấy cô nàng.

    _ “ Ây xầy… Nhật Phong à, cậu đúng là nên lấy vợ sớm thôi. Cái tính trăng hoa của cậu mà không để vợ xử lí thì chắc sau này có khối em phải ế chồng vì cậu mất !”

    Chàng trai bảnh bao có mái tóc màu nâu hạt dẻ đến gần đập bốp vào vai Nhật Phong.

    _ “ Kế hoạch tối nay thế nào ? Cậu đã hẹn với tụi Lộc Bảo chưa ?” Nhật Phong khoác vai anh chàng đó, tay cầm điện thoại bấm một dãy số dài.

    _ “ Không cần gọi nữa đâu, tối nay sẽ có mặt đông đủ. Dạo này công ti có nhiều việc đâm ra mấy anh em chẳng có bữa nào tụ tập cùng với nhau. Tôi đang nhớ cái em Anna muốn chết đi được !”

    _ “ Ok ! Vậy 8h tối nay ở vũ trường D.O nhé , Vương Kiệt !”

    Nhật Phong bước ra khỏi công ti. Từ bây giờ cuộc đời của anh sẽ bước sang một trang mới, bởi anh sẽ thay đổi chính bản thân mình.

    Ngọc Mỹ… anh sẽ mãi mãi quên em và vứt bỏ tất cả những quá khứ tươi đẹp. Vì vậy…

    Em hãy sống thật hạnh phúc nhé.

    ………

    _ “ Cô Doãn, Tiểu Linh đi đâu rồi ?”

    Ngủ nướng dường như đã trở thành thói quen của Nhã Đình từ khi cô về nước. Bình thường ở Tokyo bà chị này thường xuyên phải thức khuya dậy sớm để thử nghiệm các loại mĩ phẩm tân tiến, rồi đưa vào sử dụng cho các ngôi sao hàng đầu. Vì vậy việc thu xếp thời gian để về nhà đối với cô là vô cùng khó khăn. Nhưng đã hơn ba năm xa gia đình, cô thực sự rất nhớ ba và em gái. Nên khi ba cô gọi điện nhờ cô giúp Lạc Linh, Nhã Đình đã tranh thủ cơ hội về nước ngay. Và cô cảm thấy những ngày được về nhà quả thực là một thời gian thoải mái và hạnh phúc.

    _ “ Lạc Linh ra ngoài từ sớm rồi. À… còn đĩa trứng luộc cháu bảo bác làm cho con bé, nó không ăn nên cháu ăn hộ nó đi nhé. Bỏ đi thì phí lắm .”

    _ “ Trời ạ… cái con bé này ! Đây là cách giảm cân cực kì hiệu quả đấy. Sao nó cứ không chịu nghe lời mình thế nhỉ ?”

    Nhã Đình ngồi phịch xuống ghế, giải quyết nốt đồ ăn sáng của cô em : “ Có mỗi quả trứng mà cũng không ăn nổi, chẳng biết con bé đó giống ai nữa .”

    _ “ Lạc Linh nói là không nuốt nổi, chắc cô bé lại ra ngoài ăn cái gì rồi .” Cô Doãn vừa nói vừa dùng chai xịt khử mùi khắp nhà bếp. Thôi thì chiều con gái út của ông chủ, vừa rồi cô đã đi chợ mua hẳn một con gà và 2 cân thịt để làm món lẩu kim chi thịt bò cho bữa trưa.

    _ “ Sao mà không nuốt nổi ? Trứng ngon thế này cơ mà .” Nhã Đình cho nguyên quả trứng vào miệng, nhai nhồm nhoàm được mấy miếng thì mắc ngay cục nghẹn trong họng. Cô vội vội vàng vàng chạy ra lấy nước uống.

    _ “ Khổ ! Sao cháu phải ăn vội thế ? Cái gì cũng phải từ từ mà thưởng thức. Chứ để nghẹn như vậy thì nguy hiểm lắm .” Cô Doãn vuốt vuốt lưng cho Nhã Đình.

    _ “ Sao cái thứ này khó ăn quá vậy ?? Thật là !”

    Sau khi tu hết nửa bình nước, cơ thể của Nhã Đình mới hoạt động lại bình thường. Sao Lạc Linh có thể ăn nó ngon lành suốt mấy ngày nay được nhỉ ? Cô nhận ra mình còn phải học từ cô em gái rất nhiều thứ .

    _ Cô Doãn… cô làm giúp cháu một bát mì nhé. Híc…”

    ~~~~~~~~~~

    Nhờ sự giúp đỡ của Tiểu Quỳnh, Lạc Linh đã dễ dàng xin được việc tại cửa hàng bánh Tour Les Jours , chỉ cần mua hai túi vải thiều theo đúng sở thích của bà quản lí khó tính thì chẳng cần mất công xin xỏ cũng được nhận vào làm . Thế là từ nay cô sẽ không cần phải lo lắng về vấn đề chi tiêu của bản thân nữa .

    Nhìn đồng hồ đã gần 11h trưa, chắc bây giờ cô Doãn cũng nấu xong cơm rồi. Lạc Linh với cái bụng đã không còn một chút thức ăn gì của buổi sáng ngay lập tức phi thẳng về nhà. Sáng nay cô đã ăn một đĩa bánh táo, một cốc café nóng và một li kem hoa quả. Thức ăn nóng và lạnh trộn lẫn với nhau trong dạ dày đã khiến Lạc Linh phải ngồi cả buổi trong cái toilet bốc mùi ở cửa hàng bánh.

    _ “ Lạc Linh ! Em vừa đi đâu về vậy ?”

    _ “ Đi nạp năng lượng ! Em đến phát bệnh vì mấy món đồ ăn của chị rồi .”

    _ “…”

    Nhã Đình cũng bó tay. Cô đã hiểu phần nào ý nghĩa của từ “ phát bệnh ” sau lần “thử nghiệm” lúc sáng.

    Lạc Linh nằm phịch xuống giường. Cả sáng nay cô đã phải chạy đi chạy lại khắp nơi , nên bây giờ đầu đau như búa bổ. Hiện tại phải ngủ một giấc lấy lại sức trước khi xuống ăn cơm. Để bà chị đang đá không vào trong làm phiền, Lạc Linh phải chạy ra khóa chặt cửa phòng rồi mới yên tâm nằm ngủ.

    “ Reng reng reng… reng reng reng…”

    “ Reng reng reng… reng reng reng ………..”

    Cái điện thoại chết tiệt ! Dám phá hỏng giấc ngủ của bản cô nương. Lạc Linh bực bội chùm gối lên kín đầu, quyết định không nghe máy.

    Thế nhưng…

    Đây đâu phải là chuông điện thoại của cô. Nói đúng hơn điện thoại của Lạc Linh đã bị mất từ lần cô vào quán bar hôm nọ rồi. Lạc Linh lập tức ngồi bật dậy, lục trong túi xách rồi lấy ra chiếc điện thoại của Trịnh Kỳ.

    Số điện thoại này không được hắn lưu tên, hình như là số máy lạ. Liệu có phải tên đó gọi không ? Lạc Linh do dự một lúc rồi chậm rãi nhấn nút nghe. Nhưng chưa kịp lên tiếng thì giọng nói ở đầu dây bên kia đã cắt ngang lời cô …

    _ “ Tôi là Ngọc Mỹ .”

    _ “…”

    _ “ Anh đừng quên buổi hẹn tối nay !”

    _ “ Ơ khoan…”

    _ “ Tút tút tút….”

    Lạc Linh nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại. Người đâu mà kì cục, không để người ta kịp nói câu nào đã tắt máy. Thì ra không phải tên Trịnh Kỳ đó gọi, mà là giọng của một cô gái. Hình như… cô ấy hẹn hắn ta ở đâu đó thì phải. Chết thật… làm thế nào để thông báo cho tên Trịnh Kỳ đó biết đây ?