– Nó đưa con coi hay con lén coi trong laptop của chú?
Tôi im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng đi lên lầu, chú bần gom đồ đi vào nhà tắm…
Sáng ra chú thức sớm lắm. Chú làm điểm tâm để sẵn trên bàn kèm theo mảnh giấy “Nếu thức ăn nguội con hâm lại cho nóng ăn rồi đi học”, rồi đi làm mất…
Trưa về gặp chú, đến nhìn mặt tôi cũng chẳng dám nhìn. Những ám ảnh về chú, về anh Nam không làm sao tôi tập trung được. Có những buổi sáng tôi cứ trốn học bỏ về lang thang ngoài đường, ngoài công viên, rồi về nhà nằm dài xem tivi…
Chiều hôm đó chú về, mặt mày hằn học nhìn tôi:
– Con lên đây học hay làm gì?
Tôi bối rối cuối đầu im lặng…
– Con không đi học, giáo viên trung tâm không thu lệ phí ôn thi tháng này được phải điện thoại cho chú. Tóm lại là con muốn gì?
– Con muốn biết sự thật!
– Sự thật đó có liên quan gì tới con hả? Chú nạt tôi…
– Nhưng mà con quan tâm tới chú! Tôi cúi gầm mặt xuống sàn nhà…
– Được rồi, con muốn biết sự thật thì đi theo chú…Chú dịu giọng trả lời rồi đi lên lầu…Tôi cũng đi theo.
Phòng ngủ của chú vẫn ngăn nắp như mọi ngày, Chú kéo rèm cửa qua để ánh nắng vàng rượm của buổi chiều tà hắt vào. Mặt chú cũng vàng vọt như ánh chiều đó. Chú cầm lấy bức ảnh hai người đưa tôi xem…
– Đây là bạn gái chú, cô ấy tên Thảo làm cùng công ty nhưng khác phòng. Lúc mới lên thành phố chính cô ấy là người giúp đỡ chú. Cô ấy là người con gái đầu tiên nói yêu chú mặc dù Chú đã thú nhận về tính yếu đuối và một phần khác trong con người mình. Nhưng cô ấy vẫn chấp nhận. Chú cũng tự hứa với bản thân và cô ấy là đến hết cuộc đời chú cũng chỉ có cô ấy thôi…
– Thế tại sao chú và anh Nam…
Chú Út đấm mạnh xuống bàn:
– Nó là thằng khốn nạn! Chính nó đã phá hoại tình yêu của Chú và cô ấy.
– Nếu chú không muốn thì chẳng ai ép được…
Tôi nói ra từng chữ từng chữ một cho đến hết câu rồi lặng người đi….
– Con nói đúng, có lẽ Thảo cũng nghĩ như con nên sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho chú…Nhưng thật sự chú không muốn làm điều đó. Đêm đó mượn cớ dự tiệc với đối tác, Thằng Nam đòi đi theo chú. Vì nể đối tác nên chú hơi quá chén, đến khi mọi người về hết, thì nó cũng kè chú về, nhưng không về nhà chú mà là nhà nó. Rồi Nó đưa chú uống ly nươc màu đỏ đỏ mà nó nói là thuốc giải rượu. Uống xong, cả người chú nóng phừng phừng lên, con người thứ hai bên trong chú điên cuồng trỗi dậy, chú đã bỏ quên hình ảnh của Thảo mà điên cuồng lao tới tấm thân trần trụi của Nam. Nó quay lại hết tất cả và đe dọa sẽ đưa cho Thảo xem. Chú tức lắm nhưng cũng đành thỏa hiệp với nó. Nó nói chú cứ chiều theo ý nó trong một tháng, đi chơi và làm tình với nó trong vòng một tháng, nó chán sẽ buông tha cho chú. Thế nhưng dù chú cố gắng chiều chuong nó cả tháng trời, đi chơi, ăn nhậu, qua đêm với nó. Chị Thảo giận hờn chú không biết bao nhiêu lần, chú chỉ biết giải thích là do công việc bận rộn mà thôi…
Chú vừa kể mà nước mắt chú rơi từng giọt xuống nền gạch lạnh lùng rồi tan ra… Tôi bước lại gần nắm lấy vai chú…– Thế mà nó vẫn chưa hài lòng, nó nói nếu chú bỏ nó nó sẽ gửi cho hết công ty xem để chú thân bại danh liệt. Chị Thảo đã nói lời chia tay chú rồi vào cái buổi chiều hôm đó đó. Chú buồn lắm Quân ơi!
Chú gục vào vai tôi khóc nức nở…
Tôi không biết nói gì nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên chú. Hai cái bóng cứ như thế ngồi bên nhau im lặng suốt một đêm dài. …
Sáng hôm đó, chú vẫn thức dậy sớm và đi làm như mọi ngày. Khi tôi thức dậy thì chỉ thấy cái chăn chú đắp cho tôi hôm qua. Quấn tròn quanh người, tôi như một cục shushi biết cử động. Tôi từ từ bước lại tủ lạnh. Trên đó có một mảnh giấy chữ tím rất mát mắt:
“Con ăn sáng rồi đi học, mọi chuyện rồi sẽ qua”
Thế nhưng đi học về tôi chẳng thể nào quên được nỗi khổ của chú. Chú đã mất tình yêu, chú không thể mất luôn sự nghiệp được. Tôi móc điện thoại ra
– Alo, anh Nam đó hả, em Quân nè!
– -…
– Trưa nay em lại nhà anh nói chuyện nha!
– …
– Em lại thì anh biết, anh nhắn địa chỉ nhà anh cho em nha!
Vừa chờ tin nhắn tôi vừa bước lại trạm xe buýt chờ đợi…
Tôi không nghĩ nhà anh Nam lại lớn và đẹp đến như vậy, nó nhìn như một lâu đài ven đô đầy kêu hãnh.
Tay tôi run run nhấn chuông…
Anh Nam từ từ bước ra mở cửa, anh chỉ mặc độc nhất một cái quần sooc ngắn ngủn, để lộ cặp đùi nở nang săn chắc cùng đám lông xoăn đen nhánh, bờ ngực anh rực lên trong nắng…
-Làm gì nhìn anh vậy nhóc! Chú Út nhóc ghét anh lắm, biết nhóc qua thế nào cũng bị đuổi ra khỏi nhà!
Tôi chỉ cười rồi bước vào…
– Mà cũng không sao, qua nhà anh ở, anh lo cho nhóc đi du học còn được á chứ!
Tôi chỉ cười:
– Nhà anh to vậy mà anh ở một mình à!
– Ừ, người thân anh đi nước ngoài hết rồi, mà em Lại chơi hay có chuyện gì?
tôi nhìn thẳng mặt anh…
– Anh xóa tất cả cái clip anh và chú Út được không, em không muốn chú ấy bị anh uy hiếp như vậy!
Anh Nam ngồi phịch xuống sofa, giọng trầm xuống…
– Nó nói em nghe hết rồi à! Anh không xóa đâu, có chết anh cũng không xóa…
Tay rôi run lên, nắm chặt lại, từ từ tôi quỳ xuống…
– Em quỳ xuống cầu xin anh đó, anh buông tha chú Ú tem đi!
Anh Nam đứng lên sững sờ nhìn tôi
– Em làm gì vậy! Anh và nó đều lớn hết làm sao anh giữ nó được mà kêu buông tha!
– Vậy anh muốn sao thì mới chịu xóa nó hả?
Anh Nam nhìn thẳng mặt tôi, lâu…thật lâu rồi trả lời:
– Em làm anh vui trước đi rồi anh suy nghĩ lại…
Vừa nói, anh vừa kéo lưng quần xuống, con C…bề thế như chính ngôi nhà của anh hùng hổ vươn ra trước mặt tôi…Tôi nhắm mắt lại, hai bờ môi run run. Anh từ từ cầm lấy vật thể đó khẽ chạm môi tôi, tay kia anh vân vê hai bờ môi rồi từ từ mở nó ra, khẽ đút vào. Tôi có thể cảm nhận được nó đang cạ vào nướu tôi, chạm vào lưỡi tôi, đi sâu vào cổ họng tôi. Môi tôi mím chặt, lưỡi tôi cựa quậy dữ dội. Tôi ho sặc sụa, nước bọt từ thanh quản tứa ra miệng lên mũi. Thứ nước đó càng làm anh them phần khích, anh nắm chặt đầu tôi đẩy lia lịa. Đầu óc tôi như quay cuồng theo từng cú lắc…
Thật lâu sau đó, bất chợt anh xô tôi xuống sofa, anh nắm chặt đầu khấc, sục lia lịa, tay anh mân mê hai đầu vú rồi xuống rốn. Anh khẽ rên, tiếng rên nghe hoang dại, đê mê Cuối cùng, nó cũng xịt thẳng vào mặt tôi từng đợt, từng đợt lên mũi, lên trán, vào miệng… những dòng nước nhờn đặc còn ấm mùi đàn ông…
Ánh nhìn kỹ tôi một lần nữa, rồi mắt anh mở to ra. Anh quay đi chổ khác
– Em vào toa lét rửa mặt rồi về đi! Hôm nay anh cảm ơn em nhiều!
Tôi đứng dậy.
– Còn chuyện cái clip đó thì sau!
Anh nằm dài trên ghế, nắm mắt lại:
– Anh nói anh suy nghĩ lại! Mà suy nghĩ thì phải cần thời gian chứ! Em về đi…Em về cứ đóng cửa lại, nó sẽ tự động khóa…
Máu tôi như sôi lên, tôi nắm chặt tay lại từ từ bước vào nhà tắm…Tôi bước ra thì đã thấy anh ngủ rồi…Một ý nghĩ chợt lóe lên…
Tôi khẽ bước đi khắp căn nhà, dòm ngó, tìm kiếm, phía sau là phòng ăn…Tôi từ từ bước lên lầu…phòng ngủ, phòng gym, phòng làm việc đây rồi! Tôi nghĩ thầm…
Từ từ đẩy cửa bước vào tay tôi run run nhấn nút power… Máy tính đã bị khóa. Tôi nhìn sang cái laptop bên cạnh…Nó cũng được khóa mật mã nốt…
Làm sao đây? Làm sao xóa được chúng đây?…Đầu óc tôi căng ra, nhớ lại nét mặt u sầu và những giọt nước mắt của chú, tôi lại điên người lên… Tôi giặt phắt cọng dây nguồn. Tim tôi đập thình thịch, tôi khệ nệ khiêng CPU và laptop ra ban công. Tôi xách nước xối nước thẳng vào chúng Môi tôi mím chặt lại, tôi nhắm chặt mắt rồi thẳng tay…ném chúng xuống đất.
-Rầm!!!!!!!
Từ trên lầu, chúng rơi xuống nền gạch hoa cương vỡ tan tành. Nghe tiếng động lạ anh Nam chạy ra sân rồi chạy lên lầu. Nắm chặt vai tôi, lắc dữ dội
– Em điên à, sao em đập hết máy của anh hả?
Tôi trừng mắt lên, nhìn anh:
-Đúng! Tôi điên rồi đó! Anh còn lưu cái clip đó ở đâu nữa không? Tôi dập luôn, cả USB của tôi cũng quăng xuống toa let rồi…
Anh Nam gục xuống đất…
– Tại sao em làm vậy, trời ơi! Cái clip đó ảnh chỉ để làm kỷ niệm thôi, anh thương chú em thật lòng mà…
– Chứ không phải anh uy hiếp Chú tôi à!
– Tại anh sợ mất Phương thôi! Chứ như điều kiện của anh thì kiếm bao nhiêu người hơn chú em mà không được!
– Chị Thảo chia tay chú rồi, anh không biết cách nào lại định lấy sự nghiệp ra uy hiếp chú tôi!
– Lúc đó Phương đã tránh mặt anh rồi, anh khổ lắm, buồn lắm chỉ nói vậy cho Phương sợ quay về với anh thôi chứ sao anh dám…
– Ai tin anh chứ!
– Cái clip đó chỉ thấy rõ mặt anh chứ mặt Phương bị tóc tai che hết, phải nhìn kỹ lắm mới biết. Anh cũng sợ mọi người biết mặt anh mà…
– Anh nói thương Chú Phương sao anh còn làm chuyện đó với tôi!
– Anh thừa nhận mình là người bay bướm, háo sắc nhưng vì em nhìn quá giống chú em thôi. Anh nhớ chú em quá nên…
– Thôi anh đừng nguy biện nữa…Không ai tin anh đâu…
Tôi im lặng, quay bước ra về…Phía sao vẫn nghe tiếng anh Phương thét lên đầy căm phẫn…
– Hai chú cháu em đối xử với anh như vậy rồi sẽ phải trả giá! Em chờ đi!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi hận hai ngườiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii………….
Tiếng hét của Anh làm tôi run sợ, nhưng nét mặt thẫn thờ của anh sau lưng vẫn làm tôi ám ảnh. Chẳng lẽ anh ấy yêu chú Út thật lòng…
Tôi về đến nhà thì vẫn không thấy chú Út, những nét chữ nguệch ngoạc, gấp gáp dán trên tủ lạnh làm tôi thấy sợ… “Con đi đâu từ trưa đến giờ? Về nhà thì điện thoại cho chú”…
– Alo chú ơi con về rồi!
– …
– Dạ… dạ…. con đi chơi với bạn cùng lớp…
– …..
– Thật mà! Chú yên tâm!!!!!!!
Đến chiều, tôi chờ mãi mà trong lòng sốt ruột ghê lắm. Tiếng bấm chuông gấp gáp ngoài cửa làm tôi càng lo lắng…Chú về rồi, mà còn them mấy người công an nữa…
Một anh công an bước lại phía tôi.
– Em là Nguyễn Hoàn Quân phải không?
– Dạ Phải có chuyện gì không anh!
– Chúng tôi có nhận được đơn của Anh Lâm Phương Nam tố cáo em xâm phạm tài sản cá nhân, gồm một CPU, 1 laptop và 1 USB chứa nhiều tài liệu công ty. Chúng tôi đến để mời em về hợp tác điều tra!
Tim tôi đập liên hồi, tôi nhìn qua chú, chú hít một hơi thật sâu rồi vỗ vai tôi.
-Con đi với mấy anh đi, chờ chú gọi luật sư đến chứ đừng ăn nói lung tung nha!…..
Nhờ trưa hôm đó không có ai làm chứng, tôi đã nói dối là qua nhà anh Nam chơi, sẵn tiện mở máy làm vệ sinh nhưng vì bất cẩn đã làm đổ nước và rơi từ trên cao. Nhờ thái độ thành khẩn và luật sư bào chữa, tôi chỉ bị phát hành chánh 50 triệu đồng và giữ Trung tâm cải tạo 6 tháng. Ngày tuyên án, ánh mắt anh Nam và căm thù nhìn về hai chú cháu tôi. Chú Út nắm chặt vai tôi trấn an. Anh Nam bước lại gần chú Út.
– Mày hay lắm! Mày có nghe nói càng yêu thì càng hận không? Tao sẽ không để yên vụ này đâu!
Chú Út cười
– Đừng thấy tao nhường rồi lấn tới, cái clip đó tao còn giữ, những đoạn rõ mặt tao, tao làm mờ hết rồi, mày còn hạch sách gì nữa thì tao tung lên cho bà giám đốc. Khôn hồn thì cút đi và tránh xa tao ra…
Bước chân anh Nam loạng choạng…
-Mày! Mày đối xử với tao vậy à! Thôi được rồi…
Chiếc ô tô đỏ lau đi nhanh như một cơn gió giận dỗi, vô tình…
– Con yên tâm đi, tiền phạt chú lo, Chỉ tội con có án tích và giam trong Trại Cải tạo…
Tôi cười.
– Con không sao!…
Ngày tôi vào trại chú nghỉ làm, tiễn tôi tới cổng trung tâm. Nhưng bảo vệ không cho vào nữa. Tôi bước vào thì thấy bọn nhóc loai choai nhập trại đông lắm. Đầu vàng, tóc đỏ, xâm hình, xỏ lỗ tay, lỗ mùi, loại nào cũng có. Duy chỉ có một điều tôi không ngờ tới là ông quản trại nhìn qua một lượt rồi hô to:
– Tất cả cởi hết quần áo kiểm tra!
Cả bọn ngơ ngác nhìn nhau rồi từ từ cởi đồ ra. Tôi nghe trong căn phòng ấy có tiếng cười khúc khích, tiếng tim đập nhanh và nhìn thấy những ánh mắt ngượng ngùng, và những ánh mắt tò mò háo hức. Cả bọn mười mấy đứa con trai trong thoáng chốc đều trần như nhộng. Đảo mắt qua một lượt tôi thấy trắng, đen, cong, thẳng, dài ngắn, mập ốm, to tròn, nhiều lông, nhẵn nhụi…thứ nào cũng đều có cả. Ông quản trại nhìn quanh một lượt rồi dừng mắt lại thằng con trai đứng kế tôi. Nó to con và có một hình xăm con bọ cạp dưới bẹn nhìn dâm khủng khiếp. Thằng nhỏ bên dưới của nó dựng đứng tự bao giờ. Ông quản trại đứng trước mặt nó, nhìn từ trên nhìn xuống, ánh mắt ổng quét lên quét xuống rồi dừng lại dưới rốn nó. Từ từ cầm lấm C… nó, cười thô thiển:
-Mới vào mà nứng quá vậy con, từ từ rồi con sẽ biết!
Ông ấy sục lên sục xuống mấy cái. Bàn tay thô ráp của ông làm nó nóng rần rần, nó ưỡn người ra. Cả bọn nhao nhao lên. Ông dừng tay lại…
– Im lặng!!!!! Xếp hàng lại để kiểm ra.
Cả đám cùng xếp hàng trước một cái bàn. Từng đứa bước tới, đứa Ông cũng đưa tay sờ nắn khắp cả người rồi kêu quay lưng lại. Sau đó ông đeo bao tay vào, từ từ thọc sâu vào hậu môn kiểm tra. Có đứa nhăn mặt lại, cũng có đứa phê quá im ra, có đứa chịu không nổi rên lên thành tiếng, ông càng móc bạo hơn, một ngón hai ngón rồi ba ngón cho đến hết cả bàn tay. Có đứa một tay ông móc hậu môn, một tay ông tóm lấy dương vật sục lia lịa. Một lát sau trên bàn hiện ra một vũng nước nhờn. Cả căn phòng như nóng hẳn lên. Nhưng tôi để ý có một ánh mắt cứ lén lúi nhìn tôi. Tôi thấy sợ, thấy nhớ chú Út, nhớ thằng An nhiều lắm…
Buổi kiểm tra cũng xong. Tôi được xếp và khu A, phòng 3, phòng ấy chỉ có 2 người và toàn người mới. Tôi nghe nói mấy đứa tội nặng một chút bị đưa xuống khu dưới gặp mấy thằng ma cũ là tan nát đời trai…
Cầm bộ đồng phục của Trại cải tạo, tôi vô phòng chuẩn bị tắm thay đồ. Cái nhà tắm trong ấy sang sủa vô cùng, không phải vì đèn mà vì ánh sáng trời ở trên cứ tràn vào căn nhà vệ sinh…không nóc. Tôi tắm một lát thì tự nhiên thấy hứng hứng, tôi cầm lấy cục xà phòng chà sát lên người, cha xuống dưới hang rồi nhét vào hậu môn, bàn tay tôi mò mẫm hai ngọn đồi thịt trên người mình, rồi từ từ lần mò xuống dưới nắm láy con quái vật to dài đang vùng lên cứng ngắc. Tôi nắm cổ nó, lắc lắc mấy cái rồi sục lia lịa… chợt thấy nhột nhột sau gáy, tôi nhìn quanh rồi nhìn lên. Trời ơi, ông phó quản trại đang đứng trên trạm canh dòm tôi, ông khẽ đưa tay vuốt đám râu cằm, râu quay nón mới cạo trên mặt rồi lè lưỡi liếm mép. Thấy tôi nhìn lên ông nháy mắt. Ánh mắt ông ghe sợ như lúc ông ấy nhìn ông quản trại kiểm tra tôi. Tôi sợ quá xối thêm vài ca rồi nhanh chóng mặc đồ vào…Trong lòng không khỏi hồi hộp…
Tối hai đứa mới vào trại xúm lại làm quen:
Thằng “bò cạp” hồi trưa, mở hàng xung phong:
– Em tên Tuấn Gin, đánh hiệu trưởng nên được mời vào đây chơi! Còn anh?
Nó quay sang tôi, cái kiểu bạo mồm bạo miệng của nó làm tôi thấy khớp, tôi chọc lại nó:
– Tuấn Gin mà…còn gin thật không? Anh tên Quân, tự nhiên nổi điên lên đập đồ người ta nên…Nó cười vui vẻ :
– Cũng ghê ghớm nhỉ, em mới bị mất gin hồi trưa trong tay ông quản trại chứ ai?
Trò chuyện được một lát thì có tiếng chuông reo lên. Tôi bước ra thì thấy anh gác trại lại gọi tôi:
– Nguyễn Hoàng Quân, lên trên Phó quản trại cần gặp!
Tim tôi như đứng lại, tôi cứ theo sau lưng anh ấy mà không nhìn thấy đường đi. Tôi bước vào trong thì cánh cửa đóng lại. Chỉ còn tôi và ông ấy. Ông nhìn tôi
– Cậu lại đây cho tôi kiểm tra lần nữa.
– Nhưng hồi sáng…
– Tôi thấy khả nghi, bây giờ cậu muốn gì?
Vừa nói ông vừa rút roi điện ra vẫy vẫy. Tôi từ từ cởi đồ ra. Ông ấy vừa cười, vừa đẩy tôi nằm lên bàn. Bộ đồ vừa rớt xuống, bàn tay ông lập tức vò nát bộ ngực tôi. Lưỡi ông rê lấy hai núm vú tôi điên dại…
– Thằng này men vậy mà cũng sung gớm! Phen này con chết với tay ông!
Vừa nói ông ta vừa, túm lấy hạ bộ tôi, sục mạnh. Bàn tay kia của ông xọc vào hậu môn tôi thô bạo. Hai mép thịt mỏng manh của tôi không chịu nổi sức mạnh của bàn tay ma quái ấy, cứ từ từ mở ra. Một tay ngoáy lỗ, một tai vò ngực, còn miệng ông mút chặt C… tôi, ba điểm nhạy cảm của tôi cùng lúc bị kích thích dữ dội nên tôi cứ điên dại lên, rên rỉ, toàn thân tôi oằn oại tái tê
– Sướng lắm hả con! Tới lượt bố nè…
Vừa nói ông vừa buông tôi ra, tuột quần xuống rồi nắm đầu tôi, ấn mạnh cái quy đầu vừa to vừa dài vào thẳng cổ họng tôi. Tôi chới với, hổn hển, tay chân quờ quạng tìm điểm từa. Tôi bóp chặt bợ mông to tròn săn chắc của ông…Được một lát thì tôi nghe tiếng reo điện thoại
-Alo
-….
– Tối nay anh trực mà!
-…
– ừ thì trực thay thằng Mạnh.
-…
– Mệt quá ! Anh về liền nè!
Ông loay hoay mặc đồ lại rồi lẩm bẩm:
– Con quỷ cái làm mất hả hứng, ông về thì mày chết lên chết xuống với tay ông!
Tôi cũng lẳng lặng mặc đồ lại rồi bước ra ngoài…
Bên ngoài anh gác trại nhìn tôi cười mũm mĩm.
– Đầu tóc rũ rưỡi hết vậy cưng, chắc tê tái lắm hả?
Tôi quê quá chẳng biết nói gì, cứ lần theo đường cũ mà về. Đi ngang qua khu 5 tôi nghe tiếng thét của ai đó vang lên. Anh gác trại lười quá cũng chẳng đi theo, tôi lén chạy qua bên đó xem thử. Có mấy đứa cùng xem đông lắm. Tôi hỏi:
– Chuyện gì mà đông vui quá vậy?
Mấy đứa kia chỉ dán mắt vào bên trong như bị thôi miên, ánh mắt ngu ra, đờ đẫn…Chỉ có một đứa vui vẻ đáp lời tôi:
– Bọn cớm khu E xử tụi ma mới vào! Ủa ông ở đâu?
Tôi gãy đầu:
– Mình mới vào ở khu A!
Tên đó chậc lưỡi:
– A! Dân VIP được vô phòng văn hóa đây mà, yên tâm đi, vào đấy đỡ bị bọn ác hành hạ mà còn được mấy anh quản ngục chiếu cố.
Nghe nhắc hai chữ quản ngục mà Tôi thấy rùng mình…tôi ngóng cổ vào bên trong lấy can đảm…Trời ạ. Có ba thằng con trai đang bị một bọn con trai quần tả tơi. Đồ thường của chúng chưa kịp thay ra đã bị chọn chúng xông tới xé nát, chúng khiêng ba đứa lên một cái giường lớn, bóp mũi lại. Ba đứa tội nghiệp vừa há miệng ra thở đã bị nhét ba con C…to tướng vào. Những đứa khác xúm lại mân mê ngực, bụng, rốn, đít của ba đứa tội nghiệp. Hình như ba đứa đều là straing nên la khóc hoảng hốt. Thế nhưng càng la bọn ác càng hứng phấn, chúng banh chân ba đứa ra rồi thi nhau phun nước bọt vào 3 cái lỗ be bé, hồng hào. Một lát sau chúng thọc vào, ngó ngoáy. Ba tấm thân trần truồng oằn oại, chúng cứ nảy người lên rồi gục xuống bất lực…
Tôi nhăn mặt…
– Trời ơi ghê quá!
Tên đứng cạnh cười khì:
– Ở đây không có gái thì bọn sung ba khía phải xài đỡ thôi chứ sao, riết ra trại cũng thành gay.
Tôi khẽ nhìn xung quanh, mấy đứa đứng ngoài nhìn vô cũng sung lên khủng khiếp, đứa ngồi phịch xuống đất tự xử, hai đứa nọ lại nằm thế 69 bú mút cho nhau, nhìn xuống bên dưới thì thằng bên cạnh cũng đang mò mẫm đáy quần của tôi. Nó từ từ u lên thành một vệt hằn lớn giữa quần…Tên đó từ từ kéo quần tôi, lom khom ngồi xuống rồi há miệng ra…Nhìn quanh tôi thấy gác trại đã ngủ hết. Hoảng quá, tôi vội vã kéo quần lên…
– Thôi đi cha, để tôi về!
Mấy hôm sau tôi cứ tranh thủ né tránh ông phó quản trại mãi. Chỉ có điều chẳng thể nào tránh chuyện bị tụi Khu dưới quấy rồi. Nhiều lúc đang tắm nó bất ngờ tong cửa vào, “cấu xé” ngực, mông, đùi, rốn, chuối tôi ngon lành. Lâu lâu, đi lao động cải tạo cuốc đất trồng khoai, chúng lại lôi tôi vô bụi rậm, lột hết quần áo ra, ngó ngoáy hậu môn vài cái rồi đâm thẳng vào. Những lúc đó tôi chỉ biết kêu trời vì lực bất tòng tâm.
Một tuần sau thì, Quản trại lại gọi tôi lên.
Tôi bước từng bước lo lắng, bồn chồn.
– Dạ anh kêu em!
Ông chỉ tay qua bên phải
– Qua bển có thân nhân cần gặp kìa…
Tôi biết người đó là chú nhưng nửa mừng nửa lo, chẳng biết phải nói gì…Tôi vừa bước vào đã thấy chú đứng dậy, chú có vẻ hốc hác…
– Mới có mâý bữa mà sao con ốm quá vậy! Trong này cực lắm không con. Tuần sau chú sẽ làm đơn kháng án để giảm án cho con!
Tôi cười qua loa.
– Đâu có gì cực đâu chú, trong này cũng được, như mình đi bộ đội vậy thôi hà! Chú đừng làm vậy nữa!
– Chú lien hệ anh gác trại khu A của con rồi, từ nay anh ấy sẽ để ý bảo vệ con, không để ai làm khó con nữa!
– Thế chú cho gì để anh ấy làm như vậy!
Chú nhìn ra ngoài cửa
– Làm gì không quan trọng miễn con an toàn thì chú yên tâm rồi.
Đúng là mấy bữa sau, anh gác trại cứ canh me cho tôi suốt ca trực. Đi tắm, đi lao động, học tập cải tạo, anh đều theo sát tôi. Kể cả ông phó quản trại thấy anh cứ túc trực bên tôi, sợ thấy gì bậy bạ báo cáo ban giám đốc cũng chẳng dám làm gì tôi.
Mấy tháng sau thì khu A tôi lại nhận thêm một thành viên mới. Qua mấy ngày đầu tiên nó đã bị sốc bởi cách sống ở đây
– Anh Quân ơi, em thấy trong này ghê quá, thề có trời em sẽ không bao giờ ăn cắp tiền đi chơi game để bị vào đây đâu!
– Em sợ chuyện gì!
Em đi đâu, bọn nó cũng dòm em như sói nhìn thỏ trắng. Em là trai thẳng, em không muốn bị vậy đâu, huhu…
Tôi cười, làm mặt gian manh hù nó:
– Em không muốn mà anh với thằng Tuấn Gin muốn thì sao. Em không thoát khỏi tay hai “chị em” này đâu.
Thằng Gin cười phá lên, còn nó nhìn chúng tôi hoảng hốt, tay ôm chặt cái gối ôm trước ngực
– Hả? Đừng hai anh ơi, tha cho em hai anh ơi!
Tôi với Gin nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ, tội nghiệp của nó tự nhiên muốn làm tới. Hai thằng đồng loạt xoa xoa tay, vuốt râu cầm, le lưỡi liếm mép tiến lại phía nó. Nó run rẩy nhắm mắt lại, nằm cứng đờ
– Huhu…hai anh tha cho em…
Tôi lại sát nó, cảm nhận được làm da lạnh ngắt của nó đang lẩy bẩy mỗi khi tay tôi chạm đến. Tôi kéo quần nó xuống. Thằng Gin bước lại, lấy tay khiều khiều khúc thịt dư của nó…
– Em còn teen ghớm vậy Thanh, mới mở mắt à! Khà khà, món lạ đây!
Nó điếng người, nhắm chặt mắt lại
– Hic…hic, đừng làm em đau mấy anh ơi, em sợ, huhu…
Thằng Gin cười phá lên:
– Trời ơi, trai thẳng gì mà mới đụng vô là ngóc đầu lên rồi, nó sợ mà còn vậy, nó không sợ chắc mình chết với nó quá ông Quân.
Tôi cưởi mủm mỉm, kéo quần nó lên:
– Tụi anh giỡn tí thôi, muốn an toàn thì sau này đi đâu cũng kè kè bên anh là không có đứa nào dám làm gì em!
Thằng Gin leo lên giường và vẫn còn đùa dai:
– Mấy thằng kia thì không dám còn em thì không bảo đảm à nha! Nhiều khi thèm thì mò qua ké tí, hí…hí…
Thằng Thanh vẫn chưa hết bàng hoàng…
– Vậy hả anh! Vậy em nghe theo anh! Tối em ngủ chung với anh luôn cho an toàn.
Tôi làm mặt ngầu với nó.
– Nhưng tối anh qua ngủ với anh Gin, em vào chơi tay ba cho vui!
Thằng Gin phá lên cười ha hả, Thanh cũng cười, Tôi cũng cười… Những nụ cười thanh thản ấy khiến 6 tháng cải tạo của tôi cứ thứ dần trôi qua nhanh chóng.
Trước khi tôi rời trại một ngày, thằng Gin qua ngủ chung với tôi. Thằng Thanh của tò mò, ngóng cổ qua dòm…
– Rồi ra trại Quân định tính sao?
– Chưa biết nữa! lúc trước đang ôn thi đại học thì bị vô đây…
– ừ ráng học hành cho có tương lai!
Thằng Thanh ngóng cổ xuống…
– Anh đừng đi học không có lợi ích gì đâu…
Gin ngước lên cái giường tầng trên
– Phát biểu linh tinh gì đó thằng kia, bọn tao “móc le” mày bây giờ!
– Móc thì lên đây cho móc nè! Hồi đó sợ chứ bây giờ em… thấy ghiền rồi!
Tôi ném cái gối lên nó
– Công kỷ anh bảo vệ mày mấy tháng trời bây giờ mày “lộ” vậy đó hả? Mà sao em nói không ích gì?
Nó cười một cái rồi giọng trầm xuống
– Hồi đó anh chọc em được giờ em chọc lại không được à! Tại em nhớ hồi em vào trại mẹ em xỉu lên xỉu xuống mấy lần, em nói có gì đâu, em còn trẻ còn làm lại cuộc đời được, mẹ em nói vô đây là dính lý lịch đen rồi, bà con dòng họ ai cũng khinh ra mặt, đi làm thì không ai nhận nữa…
Thằng Gin chậc lưỡi
– ừ thằng này nhỏ mà nói đúng! May mà không bị đóng dấu ở tù như trong phim chứ đi xin việc mà coi lý lịch thế nào cũng bị phân biệt đối xử!
Tôi im lặng, chẳng biết sáng mai ra trại rồi mình sẽ làm gì…Bỗng nhiên thấy đêm nay dài, thật dài…Trong giấc ngủ chập chờn tôi mơ thấy chú Út đến đón, rồi về quê gặp lại ba mẹ, nằm trên lưng bò nhìn những con diều. những đám mây trắng xốp lanh thang trong ánh chiều tà, nghe gió trên đồi thảo ào ào xuống hàng cỏ voi…
Sáng ra, tôi dậy thật sớm, đến phòng Ban quản trại. Ông quản trại nhìn tôi cười vui vẻ:
– Chúng tôi cấp cho cậu 200 ngàn tiền về xe và một bộ đồ. Chúc cậu làm lại cuộc đời mới tốt đẹp hơn. Tôi cười cảm ơn, nhận đồ và tiền rồi quay ra. Vừa quay lưng, ông ấy đã bóp mông tôi một cái. Tôi khẽ cười rồi tiếp tục bước ra cổng Trung tâm. Một phút, hai phút, năm phút rồi 10 phút, tôi chẳng thấy ai hết. Tôi thấy buồn lắm, chú Út đâu sao chẳng đến đón tôi..Tôi lặng lẽ một mình lần ra bến xe buýt
– Quân!
Tiếng gọi thân quen, phía trước làm tôi ngước mặt lên, bỏ quên đám lá vàng dưới chân…-An!!!!!
Đúng thật rồi, đúng là thằng An thật rồi, tôi reo lên mừng rỡ còn nó cũng nhanh chóng chạy lại phía tôi…
– Mày ở đâu mà ra đây vậy?
Ở nhà thấy mầy lâu quá không về mà điện lên hỏi thăm thì chú Út cứ nói mầy đi học xa, không tiện về.
– ừ!… thì tao đi học xa thiệt, lâu lâu mới được về!
Thằng An chỉ tay ra cổng Trung tâm Cải Tạo phía sau lưng tôi
– Mày học trong đó đó phải không!
Tôi nhìn nó trân trân chẳng nói được lời nào.
– Tao lên tới nhà chú Út mày, ổng nói thiệt cho tao biết hết rồi! Tao không hiểu tại sao mày lại hy sinh vì ổng như vậy…
– Tao…tao…
– Mày thì ở đây, còn nhà mày thì chết lên chết xuống mày đâu có biết. Cả xóm chăn bò thịt, bò giống từ đó tới giờ, tự nhiên nghe thiên hạ đồn đổi sang nuôi bò sữa nuôi mau lớn, lời nhiều. Ai dè không biết sai kỹ thuật, bò chết sạch. Cả xóm lỗ sặc máu, nhà ày là nặng nhất, đang nợ Nhà Nước đến mấy trăm triệu kìa…
– Trời ơi! Có chuyện đó nữa hả? Tao…tao…
– Thôi, về nhà đi, chú Út đợi ở nhà đó!
Chúng tôi về thì trong nhà cơm canh đã dọn sẵn. Gặp tôi chú chạy ào đến, ôm thật chặt
– Con về chú mừng quá, sáng nay họp hội đồng quản trị, chú không vắng mặt được, con đừng buồn nha!
Tôi vô tư cười:
– Dạ không sao, mấy tháng nay không chú con cũng sống được mà…
Chú Út buông tay tôi ra, lặng người đi vài giây rồi lên tiếng
– Thôi vào ăn cơm đi!
Vừa lùa được vài đũa thì chú tiếp tục lên tiếng…
– Con tranh thủ ôn thi lại thi tiếp nha! Đừng bỏ lỡ sự nghiệp vì bước ngã này…
Tôi vẫn nhìn xuống bàn ăn, đưa đũa đảo mấy miếng thịt ram
– Con đi làm, không thi cử học hành gì nữa. Lý lịch con vậy có tốt nghiệp cũng không ai nhận đâu!
– Con yên tâm, Phòng nhân sự công ty chú sẽ sắp xếp cho con một chỗ làm ổn định.
– Nhưng con muốn kiếm tiền lo cho gia đình.
– Chuyện nhà con chú cũng biết rồi. Chú sẽ gửi tiền xuống cho anh Hai trả nợ, con yên tâm lo học đi nha!
– Cốp ….
Tôi đập mạnh chén xuống bàn, buông đũa xuống.
– Chú đừng có như vậy nữa! Tương lai con là của con, chú đừng lo gì cho con nữa, con muốn tự mình quyết định!
Chú nhìn tôi sững sờ
– Sao con nghĩ vậy, chú muốn tốt cho con thôi mà…
– Chứ không phải chú làm tất cả để muốn bù đắp cho con hả! Chuyện đó qua rồi, chú và con đừng để bụng nữa! Vả lại nếu ba con nhận tiền của chú thì ông nội sẽ không vui. Chú để con tự lo cho mình và gia đình mình…