HUYẾT SỬ VÕ LÂM
Tai Bay Họa Gởi
Ngày thường nói năng hoạt bát, ứng biến lanh lợi phi thường, giờ đây bị hiềm nghi giết cha, Đường Kỳ mất cả trấn định, mặt trắng nhợt, thân hình rung rung, đứng tại chỗ làm bia cho mun mắt, không thốt được tiếng nào.
Trong đám đông, bỗng có người hỏi to :
- Không lẽ con gái lại giết cha?
Câu hỏi có cái vẻ biện hộ cho Đường Kỳ, song lại hàm chứa cái ý đặt tôi danh lên đầu nàng.
Mọi người đều nhìn về hướng phát ra câu hỏi. Nhưng nào ai biết được ai vừa nêu câu hỏi!
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Con người khi lòng tham bị kích thích thì có gì mà chẳng dám làm? Tham tiền, tham lợi, tham tài, tham sắc...
Lại có kẻ hỏi to :
- Cát hạ định nói Đường đại cô nương nóng làm chưởng môn nên giết cha chết gấp? Cát hạ nói thế làm sao có ai tin được?
Câu hỏi đó là nhát kiếm hành quyết tội nhân. Dù nói là không ai tin, nhưng thực ra có nhiều người tin!
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Nếu không có cái tâm ma quỷ thì tại sao Đường đại cô nương lại ngăn trở khám phá nguyên nhân cái chết của Đường lão tiền bối? Khi tẩn niệm, không lẽ cô nương không thấy vết thương?
Hầu hết quan khách đều tin là Đường Kỳ hạ thủ sát hại cha.
Chính Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi cũng phải tin như họ.
Du Bội Ngọc nghĩ :
- Nếu Đường Kỳ vì đọat quyền chưởng môn mà giết cha thì đúng là tuần hoàn quả báo! Đúng nàng đã hạ sát kẻ thù, kẻ sát hại cha nàng, để mạo nhận làm cha nàng!
Dương Tử Giang quắc mắt bắn tinh quang thẳng vào mặt Đường Kỳ, gằn từng tiếng :
- Đường đại cô nương! Thiết tưởng cô nương cũng nên nói một vài lời gi chứ?
Đường Kỳ quắc mắt nhìn lại, cũng gằn từng tiếng :
- Không lẽ ngươi muốn ta nói sự thật?
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Cô nương dám nói à?
Đường Kỳ cao giọng :
- Ngươi bức bách ta? Được rồi! Ta sẽ nói!
Nàng hớp một hơi dài không khí, chưa kịp nói gì thì Đường Lâm lên tiếng :
- Việc đó nên để cho tôi nói đại thơ ạ!
Bình thường, nàng ít nói năng, suốt ngày ưu tư sầu muộn, bây giờ lại đòi khai khẩu, lại để nói về một sự việc quan trọng, điều đó có thể là một sự phi thường.
Đường Kỳ muốn làm một cái sự phi thường, khiến cho Du Bội Ngọc kinh hãi.
Chàng biết là sự việc vô cùng trọng đại, nhưng chưa hiểu việc đó ra sao và Đường Lâm sẽ nói như thế nào.
Đường Kỳ nhìn nàng, thần sắc hơi hoang mang hỏi :
- Tiểu muội...
Đường Lâm biến sắc mặt xanh dờn, thốt :
- Tiên phụ lúc lâm chung, không có ai bên cạnh ngoài tôi ta, cho nên, ngoài tôi ra, chẳng ai biết về cái chết của người!
Dương Tử Giang kinh ngạc :
- Cô nương...?
Đường Lâm gật đầu :
- Tôi!
Dương Tử Giang cau mày :
- Không lẽ cô nương sát hại Đường lão tiền bối?
Lý Bội Linh nắm tay Đường Lâm, dịu giọng :
- Hiền muội bi thống quá độ mà thành ra lý trí kém sáng suốt chăng?
Đường Lâm lắc đầu :
- Không đâu! Tôi vẫn còn đầy đủ lý trí, việc này tôi nghĩ là không nên nói ra, nhưng tình thế chuyển biến rồi, dù sao cũng phải nói. Nếu tôi không nói, đại thơ sẽ mang oan uổng suốt đời!
Đường Kỳ ngạc nhiên nhìn nàng.
Chẳng rõ Đường Kỳ có cảm kích cái hảo ý của Đường Lâm chăng? Chỉ thấy thần sắc của nàng dịu đi phần nào!
Đường Lâm từ từ cất tiếng :
- Hôm đó...! Một ngày dài trôi qua rồi đêm xuống! Đêm xuống sâu, đại thơ và đại tẩu đã đi ngủ! Bỗng tôi nhớ lại một việc muốn nói với tiên phụ! Tôi rời phòng đi tìm người!
Dương Tử Giang hỏi :
- Cô nương tưởng đến việc gì?
Đường Lâm lạnh lùng :
- Việc của gia đình ta, ngươi hỏi làm chi?
Dương Tử Giang mỉm cười nín lặng.
Đường Lâm tiếp :
- Ngờ đâu khi đến nơi, tôi nghe trong nhà có tiếng người! Tôi hết sức kỳ quái, tự hỏi đêm đã khuya, tại sao tiên phụ còn tiếp khách? Mà khách nào lại đến tìm người trong lúc đó? Tiên phụ có tánh quen ngủ sớm, hơn nữa, nếu người có khách tất chị em chúng tôi phải hay biết. Trừ ra người có hành động mờ ám thì mới có những cuộc tiếp xúc âm thầm!
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Việc phòng thủ trong Đường gia rất nghiêm, làm gì có người bên ngoài giữa đêm xâm nhập vào mà gặp Đường lão tiền bối?
Đường Lâm nói :
- Đúng như ngươi nói! Bởi chẳng những khó khăn mà hầu như không thể! Từ xưa đến nay, chư có một người nào lọt vào Đường gia trang một cách an toàn!
Dương Tử Giang trầm giọng :
- Thế tại sao lại có khách giữa đêm?
Đường Lâm đáp :
- Tại nhà của tiên phụ, có một đường bí mật ăn thông đến tận ngoài xa, dĩ nhiên là có địa đạo! Vị khách ấy hẳn có ước hẹn với tiên phụ, và chính tiên phụ đưa vào bằng con đường bí mật ấy!
Nàng tiết lộ một bí mật của Đường gia trang, dù chưa biết nàng sắp nói gì tiếp, mọi người đã bắt đầu tin nàng.
Nàng tiếp :
- Tôi không thích nghe lén lút những chuyện của tiên phụ, song đã đến đây, thấy điều kỳ lạ rồi, tôi không muốn trở về. Tôi đứng bên ngoài, đang do dự không biết nên vào hay bỏ đi, bỗng nghe tiên phụ thốt :
Lão phu và cát hạ là chỗ thâm giao, lẽ ra thì lão phu không từ khước với nhau điều gì, song việc này rất quan trọng, lão phu không thể không cầu thân! Cát hạ phải biết, Đường môn từ bao lâu nay không hề trao ám khí cho người ngoài!
Dương Tử Giang ạ lên một tiếng :
- Thì ra người đó đến mượn ám khí!
Đường Lâm tiếp :
- Lúc đó, tôi nghĩ là khách đòi hỏi một việc vô lý quá! Hỏi như thế, có khác nào cưỡng bách người làm một việc không thể làm? Khách nói rất nhiều, đại khái cho tiên phụ biết là không thể không cho mượn!
Dương Tử Giang hỏi :
- Y nói những tiếng gì?
Đường Lâm đáp :
- Y bảo, việc y làm đó quan hệ phi thường, nếu thành công thì có lợi lớn cho cả hai, y còn nói nếu tiên phụ không chịu ra mặt thì giao ám khí cho y!
Dương Tử Giang cau mày :
- Rồi Đường lão tiền bối bị khích động vì sự dụ hoặc đó?
Đường Lâm lắc đầu :
- Không! Dù lẽ một trang chủ có trọn quyền định đọat, tiên phụ vẫn là người thừa kế nghiệp tổ tiên, đương nhiên phải trọng gia pháp!
Dương Tử Giang thở ra :
- Aùm khí không được trao cho y, điều đó chứng tỏ y không phải là thủ phạm!
Đường Lâm tiếp :
- Tôi nghe y lải nhải mãi, cố thuyết phục tiên phụ nên có ý lo ngại, tiên phụ xiêu lòng, tôi liền xô cửa bước vào. Tôi nghĩ, có một người thứ ba, hắn không dám nói gì nữa!
Dương Tử Giang cau mày :
- Y thấy cô nương vào chứ?
Đường Lâm hừ một tiếng :
- Y đâu có đui! Thấy thôi vào, tuy y có giật mình, song vẫn không chịu bỏ cuộc!
Dương Tử Giang hỏi :
- Y nhận ra cô nương?
Đường Lâm gật đầu :
- Tôi cũng nhận ra y nên không đề phòng gì cả. Ngờ đâu, y nhân lúc tôi lơ lãng, lấy mất của tôi một mũi Độc Tật Lê!
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Thì ra y là một ông tổ tông đạo chích!
Đường Lâm thở dài :
- Y có thủ pháp linh diệu quá! Chẳng những tôi không phát giác, đến tiên phụ cũng chẳng trông thấy!
Dương Tử Giang trừng mắt :
- Đến phòng của cha mà cô nương cũng mang ám khí theo mình?
Đường Lâm điềm nhiên :
- Đệ tử trong bổn môn, bất cứ giây phút nào cũng pải có sẵn ám khí bên mình!
Cái truyền thống vật bất ly thân, nghiễm nhiên là một điều luật, không ai vi phạm được! Đến cả những lúc ngủ, chúng tôi cũng phải giữ bên mình!
Dương Tử Giang không nói gì về việc đó nữa, trầm ngâm một lúc, đọan hỏi :
- Có phải y dùng mũi Độc Tật Lê đó sát hại lịnh tôn chăng?
Đường Lâm trầm giọng :
- Y cáo từ! Gia gia tôi đưa y ra! Ra đến cửa, y đột nhiên quay lại vái chào, thừa lúc gia gia tôi sơ ý, y vỗ nhẹ vào ngực người! Ngờ đâu, y dùng mũi Điểm Thương đó sát hại gia gia tôi, chỉ vì người không chịu trao ám khí!
Quan khách tin nàng hơn trước.
Việc đó không hẳn hoàn toàn hợp tình hợp lý, nhưng nàng đã cam tâm thay thế gánh vác trách nhiệm cho Đường Kỳ, thì chắc chắn là nàng không nói dối.
Dương Tử Giang thở dài :
- Nếu vậy thì nhở đứng sát bên cạnh, cô nương mới thấy rõ người đã sát hại Đường lão tiền bối?
Đường Lâm gật đầu :
- Đúng vậy!
Dương Tử Giang nổi giận, quát lớn :
- Đã chính mắt trông thấy người giết cha, sao đến bây giờ cô nương mới chịu nói ra?
Đường Lâm cúi đầu, thần sắc ảm đạm, đáp :
- Chỉ vì...chỉ vì...người đó là vị hôn phu của tôi! Tiên phụ đã hứa gả tôi cho y!
Quan khách bắt đầu dao động, có người lộ vẻ kinh ngạc, có người tỏ ý thán tiếc, có kẻ lại đồng tình, cho rằng nàng hành động như vậy là phải!
Nhưng tất cả đều tin là nàng nói thật, một sự thật đau lòng. Nên không phải là trường hợp bất khả kháng thì có khi nào nàng lại tiết lộ điều bí mật đó?
Du Bội Ngọc thở dài.
Chàng không tưởng là sự tình hàm chứ nhiều bí ẩn như vậy.
Đường Lâm rơi lệ, thốt qua nức nở :
- Thấy y dám hạ độc thủ như vậy, tôi toan liều mạng với y nhưng y lại van cầu xin tha chết, xin tôi dung thứ, bỏ qua cho y! Lòng tôi phải mềm!
Dương Tử Giang lạnh lùng :
- Nữ nhân sanh ra chỉ hoài bão cái ý vọng ngoại! Vừa có chồng là vừa quên ngay cha mẹ! Rồi vì chồng lại dám giết cha me, xem cốt nhục chẳng ra gì! Tại hạ cũng như mọi người, còn trách cô nương làm sao được!
Đường Lâm khóc ngất, càng nức nở hơn :
- Tôi van ngươi đừng nói nữa! Tôi biết tội tôi rồi! Tôi đáng chết lắm! Tôi hối hận, nhưng hối hận mà làm gì vì đã muộn? Bởi lúc đó tôi không nói gì thì sau đó tôi không dám nói!lúc tẩm niệm cha tôi, tôi đành mặc áo cho người, bởi tôi sợ các chị tôi phát giác ra vết thương!
Dương Tử Giang hỏi :
- Thế là những việc này không liên quan đến huynh dệ tỷ muội của cô nương?
Đường Lâm gật đầu :
- Họ không biết mảy may sự thật!
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Được lắm! Như vậy là có dũng khí! Dám nhận trách nhiệm về mình!
Đường Lâm vẫn khóc :
- Tội nghiệp về tôi, tự nhiên phải gánh chịu hậu quả!
Dương Tử Giang hỏi :
- Vậy vị hôn phu của cô nương là ai? Không lẽ không ai biết y?
Đường Lâm đáp :
- Tiên phụ tự ý đính ước riêng tư, định đến ngày tôi tròn mười tám tuổi sẽ tuyên bố giữa thân tộc, ngờ đâu...Ngày sinh nhật của tôi chư đến thì người đã ra đi vĩnh viễn!
Tiếp đến đó, Đường Lâm khóc mướt, vì khóc nhiều, nàng không nói tiếp được nữa.
Dương Tử Giang cao giọng :
- Rồi cô nương vẫn định dấu việc đó mãi sao?
Đường Lâm đưa tay che mặt, không đáp.
Đệ tử Đường môn sôi giận, có kẻ quát to lên :
- Tên khốn nạn đó là ai? Nếu cô nương không cho biết rõ hắn là ai thì làm sao ngày sau nhìn lại mặt Đường lão trang chủ nơi cửu tuyền?
Đường Lâm cắn răng, nhíu mày, lộ vẻ cương quyết.
Bỗng, nàng ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ một người, trầm giọng thốt :
- Chính hắn!
Hắn chính là Du Bội Ngọc!
Du Bội Ngọc nằm mộng cũng không tưởng là Đường Lâm chỉ ngay chàng.
Thọat đầu, chàng cứ tưởng nào chỉ vào một người nào đó đứng sau chàng.
Nhưng Đường Lâm tiếp :
- Hắn, chính là Du Bội Ngọc!
Đường môn đệ tử hàng trăm người cùng la hét lên một tiếng lớn, cùng nhào tới vây quanh Du Bội Ngọc. Người nào cũng giương tròng mắt, mắt đỏ ngầu, lửa hận chớp lên ngời ngời.
Họ như một bầy dã thú đang lên cơn điên. Họ căm hờn không thể nuốt trửng chàng ngay lập tức.
Bình sanh, Du Bội Ngọc từng bị Oan uổng, mà oan uổng nào cũng to lớn, nhưng lần này thì niềm oan thật không lường nổi, một niềm oan tai hại phi thường.
Chàng vốn tánh trầm tĩnh, song trường hợp này, không trầm định được tinh thần, toàn thân rung mạnh, gương mặt biến sắc.
Quan khách dao động phi thường, có người hét to, có người mắng lớn.
Một người cao giọng :
- Không ngờ đã sát hại Đường lão trang chủ rồi mà hắn vẫn còn ung dung ở lại đây kiếm cái ăn cái uống! Đúng là một con vật mang y phục giả làm người!
Một người khác phụ họa :
- Xem hắn cũng ra vẻ con người văn nhã, thế mà lại nuôi dưỡng cái lòng lang dạ sói!
Một người nữa tiếp :
- Thì cũng nhờ hắn đẹp trai nên Đường nhị cô nương mới bị hắn mê hoặc!
Châu Lệ Nhi kinh hoàng không kém Du Bội Ngọc, qua phút giây sửng sốt, nàng hét to lên :
- Không phải chàng! Các vị lầm rồi! Các vị lầm rồi!
Nàng như điên dại lên, vọt mình vào giữa đám người, chạy bay đến cạnh Du Bội Ngọc, nắm tay chàng, hướng mắt ra quan khách, rung rung giọng tiếp :
- Chàng không hề làm việc đó! Huống chi, hai hôm trước đây, chàng còn ở cách đây mấy trăm dặm, làm gì phân thân được để đến đây mà giết người!
Đường Thủ Phương hừ một tiếng :
- Ngươi làm sao biết được hai hôm trước đây hắn còn ở xa?
Châu Lệ Nhi đáp :
- Tự nhiên là tôi biết, bởi tôi cùng đi chung với chàng!
Đường Thủ Phương lại hỏi :
- Ngươi là chi của hắn?
Châu Lệ Nhi cao giọng :
- Tôi là vợ của chàng!
Đường Thủ Thanhthở dài :
- Tiểu cô nương ơi! Cô bị hắn lừa rồi! Hắn lợi dụng cô nương, không hơn không kém đó cô nương!
Châu Lệ Nhi gào to :
- Tại sao các vị không tin tôi? Tại sao các vị muốn hại người tốt?
Đường Thủ Thanh thở dài :
- Tiểu cô nương đừng quá tin nơi hắn! Ngày nay hắn chưa lừa cô nương, ngày kia hắn sẽ lừa!
Châu Lệ Nhi hằn học :
- Chàng lừa ai đâu?
Đường Thủ Phương nổi giận :
- Hắn đã cầu thân nơi Đường môn, rồi lại còn câu dẫn ngươi, ngươi lại còn biện hộ cho hắn nữa sao? Cái thứ vô tình như vậy, ngươi còn luyến tiếc làm gì?
Châu Lệ Nhi lắc đầu :
- Không bao giờ chàng đính hôn với người trong Đường gia!
Đường Thủ Thanh thì gọi nàng là cô nương còn Đường Thủ Phương thì gọi bằng tiếng ngươi cộc lốc.
Đường Thủ Thanh hỏi :
- Làm sao cô nương biết được việc đó?
Châu Lệ Nhi đáp :
- Tự nhiên là tôi phải biết! Bởi từ ngày tôi quen chàng, chúng tôi không rời nhau nửa bước!
Đường Thủ Thanh chớp mắt.
Châu Lệ Nhi cao giọng :
- Tôi...
Nàng cất cao giọng, song chỉ nói được một tiếng rồi thôi.
Chỉ vì nàng quen Du Bội Ngọc chưa đầy một tháng thì trước thời gian đó, chàng làm gì, nàng đâu biết được.
Bây giờ nàng mới nhận thức ra là nàng chẳng hiểu mảy may gì về đời tư của Du Bội Ngọc, ngoại trừ cái việc biết tên họ chàng. Mà chàng cũng chẳng hề nói gì về chàng với nàng.
Đến cả cái việc, tên và họ của chàng là giả hay thật, nàng cũng chẳng biết.
Đường Thủ Thanh trông thấy thần thái của nàng, dịu giọng thốt :
- Tiểu cô nương! Việc này không liên quan gì đến cô nương! Hãy bước tránh ra một bên!
Châu Lệ Nhi hỏi gấp :
- Các vị định làm gì chàng?
Đường môn đệ tử đều xanh mặt, họ sôi giận cực điểm nhưng không thể mở miệng, bởi dù sao thì cũng để cho một người cất tiếng, và người có thân phận thấp kém lại càng phải câm nín.
Đường Thủ Thanh và Đường Thủ Phương cũng không nói gì khi nghe Châu Lệ Nhi hỏi như thế. Họ không nói nhưng họ có chủ trương, và tự nhiên họ sẽ làm nên điều gì với Du Bội Ngọc.
Du Bội Ngọc đã mưu hại gia trưởng của họ thì bảo họ câm nín sao được? Họ bất động thì giang hồ sẽ cho họ như thế nào?
Mỗi người đều thủ sẳn ám khí trong tay, loại ám khí chạm vào da thịt, thấy màu là chết người liền.
Hơn mấy mươi người vòng trong, hơn mấy mươi người vòng ngoài vây Du Bội Ngọc vào giữa, chỉ chực hờ có lịnh phát ra là hàng trăm bàn tay vung lên, hằng mấy trăm ám khí bay ra.
Bởi mỗi người có thể phóng ra một lượt năm bảy thứ ám khí.
Du Bội Ngọc dù có mình đồng da sắt hẳn cũng phải bị hằng mấy trăm ám khí xuyên thủng.
Du Bội Ngọc thở dài thốt :
- Phải đó! Việc này không liên quan gì đến Châu muội! Hãy bước tránh ra đi!
Chàng không muốn Châu Lệ Nhi phải liên lụy, hà huống chàng vừa nhận ra Châu Lệ Nhi có phần nào nghi ngờ chàng. Hiện tại, nàng không trọng tin tưởng nơi chàng như trước.
Thì, để nàng chung trong cảnh làm gì?
Châu Lệ Nhi vắn răng, bỗng thốt :
- Thế nào? Tôi vẫn tin là Du huynh không hề làm việc này!
Du Bội Ngọc cười khổ :
- Châu muội có biết rằng, chẳng ích lợi gì vì chẳng ai tin đâu! Ngoài Châu muội ra, còn ai chứng minh được rằng hai hôm trướchàng, ngu huynh có mặt ở cách đây hai trăm dặm đường?
Chàng ngẩng mặt lên không than thở :
- Dù có người nào đó biết được điều đó thì...trên thế gian này, có ai vì Du Bội Ngọc mà làm chứng đâu?
Châu Lệ Nhi bật khóc!
Đường Lâm bước vào đám đông, nghiến răng :
- Du Bội Ngọc! Ngươi đừng trách ta! Ta vì sự tình bất đắc dĩ nên mới tố cáo ngươi!
Du Bội Ngọc nhếch nụ cười thảm :
- Tốt! Cô nương hành động như thế là tốt lắm!
Đường Lâm lại khóc :
- Vô luận là làm sao! Ngươi chết rồi, ta cũng chẳng còn mặt mũi nào mà sống trên thế gian này!
Châu Lệ Nhi hét lớn :
- Ngươi là một nữ nhân ác độc, ngươi cố tâm hãm hại chàng, còn mặt mũi nào chường ra đây nói năng với chàng?
Nàng nhào tới Đường Lâm.
Đường Lâm không chống đỡ, không né tránh, thốt với giọng thê thảm :
- Phải! Ta và hắn cùng chết! Chết chung là phải hơn!
Đường Thủ Thanh toan ngăn chặn Châu Lệ Nhi, Đường Thủ Phương lại ngn chặn y, trầm giọng hỏi :
- Đường gia bất hạnh mới xảy ra những việc như thế, tại sao không để cho nàng chết luôn?
Đường Thủ Thanh quay đầu nhìn lại, thấy Đường Kỳ trơ như tượng gỗ, mặt biến sắc như xác chết, nàng không hề làm động tác gì chứng tỏ quan tâm đến sự tình.
Quan khách hét vang :
- Du Bội Ngọc! Ngươi còn nói gì nữa chứ? Nào các vị đệ tử Đường môn, hãy động thủ gấp, chúng ta muốn thấy các vị lấy tim gan hắn tế vị vong linh Đường lão trang chủ!
Chàng biết rõ bọn người kia đang cơn phẫn nộ cực điểm, mất cả lý trí rồi, có giảng giải như thế nào họ cũng chẳng nghe.
Vừa lúc đó, có người cất tiếng cười lớn, cười một lúc rồi thốt :
- Du Bội Ngọc! Du Bội Ngọc! Ngươi đúng là một kẻ bất hạnh trên đời, gặp họa tai dồn dập! Bỗng nhiên lại trở thành một hung thủ giết người! Ngươi thấy đó, thà chết nơi tay ta còn hơn thọ Oan uổng phi thường như thế này!
Tiếng cười của người đó làm kinh khiếp hàng trăm đệ tử Đường môn, bất giác họ cùng ngẩng đầu nhìn xem người đó là ai.
Họ thấy ai?
Không rõ từ lúc nào, Dương Tử Giang đã lên xà nhà, ngồi vắt vẻo tại đó, tay cầm bình rượu, miệng đang cắn trái cây, ăn rồi uống, uống rồi ăn.
Đường Thủ Phương cao giọng :
- Hắn hàm oan? Oan uổng gì? Sự thực như thế, ngươi còn muốn biện hộ cho hắn nữa sao?
Dương Tử Giang cười lạnh :
- Sự thực? Sự thực là sao? Sự thực ở điểm nào? Có ai thấy hắn hạ thủ sát hại Đường lão trang chủ chăng?
Đường Thủ Phương trầm giọng :
- Thì Đường nhị cô nương vừa nói đó, ngươi không nghe à?
Dương Tử Giang thở dài lắc đầu :
- Một lời nói của một nữ nhân có giá trị là bao, mà các ngươi dám dựa vào để kết tôi người ta? Các ngươi xem sự giết người như trò đùa phải không?
Đường Thủ Phương nổi giận :
- Ngươi cho rằng Đường nhị cô nương nói ngoa?
Quan khách hét lớn :
- Lý do gì Đường nhị cô nương lại bịa chuyện chứ?
Dương Tử Giang điềm nhiên :
- Nàng làm thế chẳng những hại người mà còn hại mình! Ta cứ tự hỏi mãi, tại sao nàng lại làm như vậy? Nhưng ta biết rõ là nàng nói ngoa, nàng vu khống ngoại nhân!
Đường Thủ Phương quát :
- Tại sao ngươi biết? Ngươi thì biết gì?
Dương Tử Giang mỉm cười :
- Ta biết, hai hôm trước hắn không có mặt tại Đường gia trang vì hắn còn tại một địa phương cách đây mấy trăm dặm!
Đường Thủ Phương cười lạnh :
- Một người nói có ai tin được?
Dương Tử Giang thở dài :
- Ta biết không làm sao cho các ngươi tin được, cho nên ta không nói gì nữa thì hơn!
Bỗng, có tiếng rắc rắc vang lên, cả toà nhà đại sảnh rung chuyển, mái nhà đổ xuống, ngói gạch cây rơi ào ào.
Cảnh hỗn loạn diễn ra, mọi người đều chạy ra cửa, chen lấn nhau, đạp lên nhau mà chạy ra ngoài.
Đường Thủ Thanh và Đường Thủ Phương m đầu, còng lưng, cố thu hình né tránh những mảnh ngói vụn lao vút đến.
Đường Thủ Thanh bị một đoạn gỗ bay đến dạp vào đùi đau điếng.
Cả hai xuất hạn nơi mình, nhưng cả hai vẫn cố gào to :
- Aùng giữ các nẻo đường vọng cửa! Đừng để Du Bội Ngọc trốn thoát!
Họ gào vô ích bởi còn ai chiếu cố đến việc đó? Họ lo chạy chết không xong lại còn tuân lịnh ai?
Trong cảnh nhốn nháo đó, làm gì tìm được Du Bội Ngọc?
Đường Thủ Thanh lại quát :
- Hắn thừa dịp hỗn loạn chạy đi rồi! Đuổi theo gấp!
Nhưng ngói vụt từ phía trước, bay vun vút ngược lại, bắn vào đầu, vào mặt họ.
Dương Tử Giang cười hì hì, chận tại cửa lớn, thốt :
- Các ngươi chưa chịu tin lời ta? Nếu các ngươi không tin lời ta, ta sẽ phá vỡ tất cả các ngôi nhà trong Đường gia trang cho ngươi xem!Trong lúc hỗn loạn, Du Bội Ngọc nghe Dương Tử Giang thốt bên tai chàng :
- Nơi đây có tại hạ ứng phó, cát hạ và cô nương cứ chạy đi! Cứ chạy theo đường sẽ có người tiếp trợ...
Du Bội Ngọc lập tức một tay nắm Châu Lệ Nhi, tay kia kẹp Đường Lâm đang ngất xỉu, theo đòan người chạy ra ngoài.
Chàng ra cửa không vất vả chút nào vì có Dương Tử Giang dọn đường trước mặt.
Bên trong đại sảnh, hỗn loạn đã đành, bên ngoài đại sảnh, nhưng người đang ăn uống, nghe động, bất giác hoảng hồn, cùng đạp bàn, xô ghế, tranh nhau chạy, bàn ghế ngã ngổn ngang, chén bát văng tứ tung.
Có người mang dày mỏng đế, đạp lên mảnh chén bát, da lủng, kêu lên vang dậy, chân đau không chạy được, bị lớp người sau tràn tới đạp lên, lại càng kêu la thất thanh.
Có thể bảo là không một ai được an toàn cả, không ngã thì cũgn bị gạch ngói gỗ bay rào rào chạm vào mình, hoặc bị xô đẩy, y phục rách nát, đầu cổ tóc tai bù xù.
Có kẻ mang cả vợ con đến ăn, khỏi tốn một bữa cơm nhà, chính những kẻ đó chịu khổ hơn ai cả! Bởi không có gì khổ bằng lúc hỗn loạn lại vướng bận vợ con!
Mà trong cảnh hỗn loạn đó, vừa có khách giang hồ, vừa có cư dân, dân thường thì làm sao chen lấn nổi với khách giang hồ?
Cho nên tiếng khóc tiến la nổi lên khắp nơi! Đúng là họ gặp họa xâm lăng diệt tộc!
Du Bội Ngọc nhờ trải qua nhiều hoạn nạn nên giữ vững được tinh thần, ra đến bên ngoài rồi, chàng đưa mắt nhìn quanh, đoạn lôi Châu Lệ Nhi rẽ vào một con đường nhỏ bên tả.
Châu Lệ Nhi lấy làm lạ hỏi :
- Tại sao không chạy theo đường lớn, có người tiếp trợ chúng ta?
Du Bội Ngọc trầm giọng :
- Tuy Dương Tử Giang cứu chúng ta song không nên tin hắn lắm! Hắn là người có nhiều tâm cơ, chưa chắc gì do hảo ý mà cứu chúng ta đâu!
Châu Lệ Nhi tỉnh ngộ :
- Đúng vậy! Tôi tự hỏi tại sao hắn không giết chúng ta mà lại còn cứu nạn?
Họ đi vào con đường nhỏ, dĩ nhiên là con đường đó rất ít người. Bởi trong cơn hỗn loạn những người chạy loạn thường chạy theo đoàn, ít ai dám chạy riêng rẽ. Họ chạy phương hướng không định sở, vì là chạy chết, dù biết trước đường có tai nạn, họ cũng chạy, bởi cả đoàn đều chạy, có chết cũng chết chung.
Cho nên không ai dám chạy tách rời ra dù biết là được an toàn hơn.
Phía trước mặt là một khu rừng thưa cây nhưng u tịnh. Từ nơi đó, không còn nghe tiếng người la khóc nữa.
Châu Lệ Nhi hỏi :
- Đây là địa phưong nào?
Du Bội Ngọc đáp :
- Vẫn thuộc về tư sản của Đường gia, nơi đây là nhà riêng của họ!
Châu Lệ Nhi kinh hãi :
- Chạy đi lại không chạy! Sao lại chạy trở về nhà người? Du huynh định nạp mạng cho họ à?
Du Bội Ngọc điềm nhiên :
- Chúng ta chỉ còn con đường này thôi! Cứ chạy thử! May ra thóat nạn!
Châu Lệ Nhi suy nghĩ một chút :
- Du huynh tưởng người nhà họ Đường, tất cả đều có mặt tại tang lễ nên nhà bỏ trống, không ai canh giữ à?
Du Bội Ngọc chưa kịp đáp, bỗng có người quát :
- Dừng lại! Các ngươi định chạy trốn mà thoát được sao?Hơn mười thiếu niên vận y phục chẹt từ nơi phía hữu khu rừng xông ra, người đi đầu bị thương nơi đùi tả, máu chưa khô.
Người đó chính là Đường Thủ Phương.
Y đúng là một con người bằng sắt, chân đã gãy, chỉ bó lại đó mà vẫn đi đứng như thường, lại không tịnh dưỡng mà còn truy nã Du Bội Ngọc.
Châu Lệ Nhi nghiến răng :
- Cũng ngươi nữa! Ngươi là am hồn chứ bám sát theo chúng ta!
Không phải Đường Thủ Phương chuyển ý theo đuổi, bất quá y không thể đi tới vì Dương Tử Giang đã chặn phía trước, bắt buộc y phải trở lại.
Ngờ đâu y lại gặp Du Bội Ngọc.
Đúng là tấu xảo!
Đúng là oan gia!
Bọn đệ tử Đường môn tản ra, tọa thành một vòng vây bao bên ngoài, chưa người nào xuất thủ.
Châu Lệ Nhi thừa hiểu, chúng cố kỵ Đường Lâm bị kẹp nơi nách Du Bội Ngọc, nàng dựa vào đó, bật cười :
- Thực sự, không phải chúng ta sát hại Đường Vô Song đâu! Chúng ta với các người không thù không oán thì đừng làm khó nhau chi! Hãy để cho chúng ta đi, chúng ta sẽ trả Đường cô nương lại cho các ngươi! Các ngươi nghĩ thế nào?
Đường Thủ Phương không đáp làm sao cả, chỉ buông gọn :
- Độc Sa!
Độc Sa là một loại ám khí của Đường môn, không có lực lượng xa tầm, song trong vòng một trượng rưỡi khoảng cách trở lại, nếu ai bị chạm vào người là da thịt tiêu tan, tiêu dần đến xương.
Bằng bị chạm nhẹ, trong ba hôm cũng phải chết.
Đường Thủ Phương quả đúng với biệt hiệu Thiết Diện Diêm La, không cần cố kỵ Đường Lâm, có lẽ y cho là Đường Lâm cũng có tội và cái tội đó đáng chết.
Y muốn cho Đường Lâm phải chết chung với Du Bội Ngọc vì cả hai phải gánh chịu trách nhiệm.
Hơn mười đệ tử Đường môn lập tức lấy bap da đen đeo vào tay, rồi thò tay vào túi đeo bên mình.
Và chúng vung tay thật sự.
Trong một chu vi hơn mười trượng, Độc Sa bay xuống phủ trùm như một vùng mây lớn, sắp sửa rơi xuống đầu Du Bội Ngọc, Châu Lệ Nhi và Đường Lâm.
Nhưng Du Bội Ngọc vọt mình về phía tả.
Chàng nhận ra hai đệ tử Đường môn đứng phía đó biến sắc mặt khi Đường Thủ Phương hạ lịng vung Độc Sa. Chẳng những thế, chúng còn nhìn Đường Lâm tỏ ý bất nhẫn.
Chàng biết rõ hai gã đó si mê Đường Lâm từ lâu nên có hạ thủ cũng chỉ lấy lệ, có thể là chậm hơn bọn kia phần nào.
Chàng ức độ như vậy nên mạo hiểm vọt về phía đó.
Quả nhiên phía đó không có Độc Sa, và chàng ra khỏi vòng vây.
Nhưng chàng quên mất tầm ảnh hưởng lan rộng của Độc Sa, bởi rất có thể bọn đệ tử Đường môn vung Độc Sa tiếp theo phía sau chàng.
Vừa lúc đó, có tiếng quát :
- Dừng tay!
Tiếng quát do Đường Kỳ quát lên.
Tiếng quát dứt, Đường Kỳ và Lý Bội Linh đã đến nơi, theo sau có bảy tám tiểu hoàn vận y phục chẹt.
Người nào cũng bị bụi cát bám đầy mình.
Đường Thủ Phương bất chấp lời nói của Đường Kỳ, tiếp tục hạ lịnh :
- Tung Độc Sa gấp! Đừng để chúng chạy thoát!
Đường Kỳ ngăn chận liền :
- Không được! Không nên tung Độc Sa!
Đường Thủ Phương dậm chân :
- Cứ tung!
Đường Kỳ dậm chân :
- Thủ Phương! Ngươi muốn giết nhị muội à?
Đệ tử Đường môn đã hỡm tay sẵn, song còn do dự. Họ chẳng biết nghe lời ai.
Lúc đó, Du Bội Ngọc và Châu Lệ Nhi đã chạy xa hơn mấy trượng.
Đường Thủ Phương hét lớn :
- Nếu đại cô cứ nghĩ đến tình riêng mãi thì Đường gia cầm như bị hủy diệt rồi!
Hắn sẽ đạp phá Đường gia trang như bình địa!
Lý Bội Linh đột nhiên thốt :
- Việc đó khong can gì đến các ngươi, ta bảo chứng là họ chẳng chạy đi đâu thóat! Cứ nghe lời ta đi, nhất định là chẳng có gì hối hận về sau!
Bình thường nàng không hay nói, nếu nói ra, lời của nàng phải có giá trị.
Đường Thủ Phương dậm chân :
- Thôi được! Tại hạ giao việc này lại cho các vị!
Y thốt xong, kéo bọn đệ tử chạy đi, nhưng y không đi đâu khác hơn là chạy theo Du Bội Ngọc.
Du Bội Ngọc phần đeo Đường Lâm bên mình, phần không thuộc lối đi, nên vẫn còn luẩn quẩn gần đó. Tự nhiên bọn Đường Thủ Phương phải theo kịp.
Đường Thủ Phương vẫy tay, các đệ tử tản ra hai bên, y cũng đứng đó chứ chẳng làm gì hơn.
Y chờ Đường Lâm và Lý Bội Linh chạy tới.
Giả như đừng vướng bận chi hết, thì với thuật khinh công của cả hai, Du Bội Ngọc và Lâm cô nương chạy thóat dễ dàng.
Hơn nữa, con đường đi gần như tận đầu, còn lối nào đâu nữa mà họ chạy?
Nhưng dù sao thì Du Bội Ngọc cũng muốn thoát đi tránh phải động thủ với họ.
Chàng không muốn động thủ thì phải chạy đi, nếu ở lại thì sao khỏi xảy ra cuộc chiến? Vả lại, dù có giao thủ với họ, chàng cũng không muốn làm tổn thương nàng nào, đánh nhau mà không làm cho đối phương hại thì làm sao thóat chết?
Ngờ đâu, gần đến tận đầu đường thì Đường Lâm và Lý Bội Linh dừng chân, không đuổi theo nữa.
Du Bội Ngọc giật mình, định nói một câu, song đắn đo một chút rồi chàng nín luôn, chàng nắm tay Châu Lệ Nhi chạy càn vào dãy nhà trước mặt.
Ngôi nhà chàng vào được bày trí vô cùng trang nhã.
Châu Lệ Nhi lắc đầu thốt :
- Dương Tử Giang cứu chúng ta, thật tình tôi chẳng hiểu tại làm sao! Bây giờ Đường đại cô nương lại cứu chúng ta, tôi lại càng không hiểu làm sao! Trên đời, sao nhiều chuyện lạ lùng thế?
Du Bội Ngọc đáp :
- Trên đời còn nhiều chuyện lạ lùng hơn, con người không tưởng nổi!
Bỗng Châu Lệ Nhi cười lạnh :
- Đường nhị cô nương hãm hại huynh, chắc Du huynh cũng không tưởng nổi?
Du Bội Ngọc thở dài, không nói một tiếng gì.
Đường Lâm vẫn còn mê man, Du Bội Ngọc đặt nàng lên một chiếc ghế rồi quan sát khắp bốn phía nhà.
Châu Lệ Nhi không biết chàng làm như thế có ý tứ gì, vội hỏi :
- Đây là đâu?
Du Bội Ngọc đáp :
- Tư thất của Đường Vô Song!
Châu Lệ Nhi giương tròn đôi mắt :
- Đường đại cô nương có ý buông tha chúng ta, đáng lẽ chúng ta vòng ra phía hậu núi chạy đi, sao lại vào tư thất của Đường Vô Song?
Du Bội Ngọc buông gọn :
- Vào đây tìm lối ra!
Châu Lệ Nhi kinh ngạc :
- Lối ra? Lối ra đâu lại ở trong nhà?
Du Bội Ngọc chưa kịp đáp, Châu Lệ Nhi bỗng thấy nơi đầu giường, chiếc màn trúc bị xô lệch qua một bên, bày ra một lỗ trống đen ngòm, ăn sâu xuống đất.
Châu Lệ Nhi chớp mắt :
- Quả thật nơi đây có lối ăn thông vào địa đạo! Đường nhị cô nương bảo Du huynh theo con đường bí mật vào trang, bây giờ Du huynh lợi dụng câu nói đó, vào đây tìm lối ra! Tâm cơ linh họat vô cùng!
Du Bội Ngọc cười khổ, bước tới kẹp Đường Lâm vào nách.
Châu Lệ Nhi cười lạnh :
- Tôi thấy Du huynh không thể rời xa nàng! Tốt hơn nên tìm đường dây cột nàng sau lưng, cho dính liền nhau mãi mãi!
Du Bội Ngọc đã bước xuống địa đạo rồi, quay đầu lại bảo :
- Hiện tại không phải là lúc nói chuyện trên trời dưới đất! Châu muội khép cái miệng lại cho ngu huynh nhờ!
Châu Lệ Nhi giật mình, mặt đỏ lên.
Chưa bao giờ nàng nghe Du Bội Ngọc nói một câu quá phũ phàng như vậy với nàng.