CHẾT ĐI SỐNG LẠI
Chàng ngã xuống rồi, Cơ phu nhân im bặt, bà bật khóc, khóc một lúc, bà cúi mình xuống đưa tay rờ đầu, rờ cổ chàng, bà xoa mặt, vuốt tóc chàng, âu yếm biết bao!
Bà lẩm nhẩm như rên rỉ :
- Ta còn nhớ lần thứ nhất, ngươi từ địa đạo chui lên, ta đang thay đổi y phục, ngươi thấy ta, ta thấy ngươi, ngươi sững sờ, còn ta thì vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, nhưng nhìn kỹ ngươi một chút, ta nhận ra ngươi khôi ngô anh tuấn, đáng mến dáng yêu biết bao! Ngươi bình tĩnh rồi nhìn ta mà cười, đôi mắt của ngươi đa tình làm sao!
Bởi đôi mắt đó, ta không xuất thủ đánh ngươi được về cái tội nhìn trộm thân thể ta, dù chỉ là bất ngờ...
Bà nói mãi, quanh quẩn bao nhiêu tiếng đó thôi, bà mơ màng như đang trong cơn mộng, giọng nói lúc ngọt ngào, lúc oán lúc mừng vui, lúc căm giận.
Cơ Linh Phong còn đứng đó, nhìn bà, chen một câu :
- Lúc đó, mẹ tịch mịch làm sao!
Cơ phu nhân u buồn :
- Lấy một người chồng như vậy, nữ nhân nào lại không tịch mịch? Mẹ có sống được đến ngày nay, kể ra cũng can đảm lắm đó con ạ! Cảnh tịch mịch nào lại chẳng giết dần giết mòn con người? Bởi mẹ quá tịch mịch nên mẹ hằng mong mỏi cuộc nhiệt nào cho khuây khỏa tâm tư, hắn mang đến cái nhiệt náo đó đến cho mẹ, mẹ phải mắc lừa hắn là tự nhiên rồi! Hắn đã cho mẹ ăn bánh vẻ, bây giờ mẹ muốn biến cái bánh vẻ thành bánh thực!
Cơ Linh Phong tặc lưỡi :
- Nhưng xem ra, hắn đối xử với mẹ cũng chẳng tệ bạc lắm, phải không mẹ?
Đôi mắt sáng ngời, Cơ phu nhân cười tươi, nụ cười đầu tiên từ ngày người họ Du ly khai bà :
- Hắn đối với ta rất tốt, bên cạnh hắn, ta có hạnh phúc vô cùng, bình sanh ta chưa hề sống những ngày tươi sáng như vậy! Mà dù hắn không trở lại, nhớ đến hắn, ta thấy lòng ấm áp lạ thường!
Cơ Linh Phong thở dài :
- Gần nhau hạnh phúc bao nhiêu thì xa nhau sầu khổ bấy nhiêu!
Cơ phu nhân trầm gương mặt :
- Phải! Hắn bỏ đi, ta hận lắm! Ta hận lắm!
Bà lại cúi đầu nhìn Du Bội Ngọc, bà lòn mấy ngón tay trong tóc chàng, vuốt vuốt rồi âu yếm tiếp :
- Giờ thì ta không hận hắn nữa! Ta hết hận hắn rồi! Hắn hoàn toàn thuộc về ta, vĩnh viễn thuộc về ta! Không còn ai cướp được hắn nữa!
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Nhưng nếu mẹ có giết chết gã kia, gã cũng chẳng bao giờ trở thành con người ngày cũ!
Cơ phu nhân bật cười cuồng dại :
- Ngươi lừa ta, Linh Phong! Con lừa mẹ, Linh Phong! Nếu không là hắn thì còn ai biết được con đường bí mật nơi lòng đất mà đến đây với mẹ hở Linh Phong?
Cơ Linh Phong điềm nhiên :
- Con đường đó tuy là bí mật, ngày xưa, người đó vẫn phát hiện ra, ngày nay gã này cũng phát hiện ra, người xưa và người nay đều phát hiện được con đường bởi cả hai đều là họ Du, mà người họ Du rất am tường Thái Cực Đồ!
Cơ phu nhân hét lên :
- Câm! Ngươi câm đi...
Cơ Linh Phong không màng đến tiếng hét của bà, lạnh lùng tiếp nối :
- Thực ra thì mẹ vẫn biết gã kia chẳng phải là người năm xưa thực sự, mà chỉ vì mẹ muốn xem, cố ý xem gã như người năm xưa, mẹ tự lừa mình, mượn một ảo ảnh để níu kéo một bóng hình có thể mất đi vĩnh viễn cho mẹ, chỉ có ảo ảnh đó mới giải tỏa nỗi sầu muộn của mẹ thôi!
Cơ phu nhân vụt khóc nứa nở, tựa như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi ưa thích nhất, rồi bà nhào lăn dưới nền, bà gào lên :
- Tại sao ngươi lại nói toạc cái ý của ta? Ngươi muốn ta trở lại cảnh khổ như trước ư?
Cơ Linh Phong lạnh lùng như người vô cảm :
- Mẹ cứ cho rằng con làm khổ mẹ, chứ mẹ nào có nghĩ mẹ đã làm khổ cho con?
Mẹ làm khổ con từ lâu lắm rồi, mẹ muốn con sống vĩnh viễn trong cảnh khổ, lấy cái chất khổ làm nhựa sống! Cơ Linh Yến nhờ cái tuổi ấu thơ của nó mà tránh được cái khổ, còn con... mẹ Ơi! Con hận mẹ! Con oán mẹ!
Gương mặt lạnh như tiền, gương mặt đó làm gì có đượm một chút tình cảm?
Nhìn gương mặt đó, chẳng ai tin được nàng có được một giọt nước mắt nào.
Vậy mà giờ đây, nàng khóc.
Đột nhiên, Cơ phu nhân dốc Du Bội Ngọc lên rồi thét :
- Ngươi chẳng phải là hắn! Ngươi chẳng phải là hắn! Đã không phải là hắn, sao ngươi lại đến đây? Tại sao...tại sao?
Bà nhấc bổng chàng lên, quăng chàng ra cửa sổ.
Cơ Linh Phong cấp tốc ra cửa phòng, bước ra ngoài hành lang, gọi lớn :
- Du Bội Ngọc chết rồi, sao các ngươi chẳng bước tới mà xem?
Giọng nàng lạnh lùng quá, cao vút quá, thanh âm truyền đi trong đêm vắng, vang rền.
Từ các nơi trong vùng tối, nhiều bóng người lao đến như tên bắn.
Đi đầu, hiển nhiên là Bạch Hạc đạo nhân phái Côn Lôn, lão đến nơi, cúi xuống sờ vào mình Du Bội Ngọc, rồi đứng lên trầm giọng thốt :
- Đúng! Hắn đã chết rồi!
Bọn đệ tử phái Điểm Thương dậm chân :
- Chết rồi! Hận thay chúng tôi chẳng được cái thú tự tay hạ sát hắn!
Bạch Hạc đạo nhân cao giọng :
- Lúc hắn sống, chúng ta không hạ thủ được, thì lúc hắn chết, chúng ta phải đập nát xác hắn!
Kiếm theo tay lão kêu soạt một tiếng, vút ra khỏi vỏ, ánh thép chớp ngời, đạo nhân đã vung tay định thực hiện câu nói vừa buông.
Keng!
Thanh trường kiếm bay xuống nửa chừng, bỗng bật ngược trở lên không. Cơ Táng Hoa đã đứng trước cái xác Du Bội Ngọc, cười toe toét.
Thanh trường kiếm vượt khỏi tay, bay ra xa, Bạch Hạc đạo nhân kinh hãi, hấp tấp hỏi :
- Cơ trang chủ có ý tứ gì?
Cơ Táng Hoa điềm nhiên :
- Đã là người xuất gia, sao lại có cái tâm ác độc như thế? Giết người sống, chẳng thể làm, huống hồ chém xác chết? Không được đâu đạo trưởng, không được tàn nhẫn thế!
Bạch Hạc đạo nhân trố mắt, nhìn Cơ Táng Hoa một lúc, đoạn cười lạnh :
- Trang chủ đã biến thành người từ bi từ lúc nào thế?
Cơ Táng Hoa trừng mắt quát :
- Chứ ta không là người từ bi từ lúc nào?
Trang chủ Sát Nhân Trang bỗng nhiên nói đến hai tiếng từ bi, nếu trên đời này có nhiều mâu thuẫn, thì chưa có cái mâu thuẫn nào chua cay bằng mâu thuẫn này!
Bạch Hạc đạo nhân vừa tức uất, vừa buồn cười, nhưng nhớ lại đạo chỉ phong vừa rồi của Cơ Táng Hoa đánh bay thanh kiếm của lão, lão chẳng dám tỏ lộ ức uất, cũng chẳng giám tỏ lời mỉa mai, lão chỉ nghiêng mình hết sức nghiêm trang :
- Trang chủ tha thứ cho bần đạo! Bần đạo nhìn nhận là mình thất ngôn, chẳng phải là bần đạo không có cái tâm từ bi, nhưng nghĩ lại, Du Bội Ngọc đã làm nên bao nhiêu tội ác lớn lao, hắn chỉ chết đơn giản như vậy, cũng chưa đền bù được hết tội ác đã làm!
Cơ Táng Hoa lắc đầu :
- Vô luận là lúc sống, hắn đã làm những tội ác như thế nào, hắn chết rồi là cầm như chấm dứt mọi liên hệ với hắn. Con người lương thiện chỉ khi nào chết đi mà thôi, hắn chết, hắn là con người lương thiện rồi, hắn không có tội thì người sống xử tội hắn thế nào được? Bất cứ ai trên thế gian này, trong mọi giai tầng xã hội, phải tôn kính người chết!
Mọi người dở khóc dở cười.
Bạch Hạc đạo nhân cau mày :
- Hắn đã chết rồi, trang chủ còn biện hộ che chở cho hắn làm chi quá kĩ như vậy?
Cơ Táng Hoa chỉnh sắc mặt :
- Trong Sát Nhân Trang, chỉ có người chết mới thực sự là khách quý của ta!
Đạo trưởng thấy đó! Hắn hiện giờ là khách quý của ta, ta phải kính trọng hắn, dù phải nhọc hơn, ta cũng phải chịu! Còn tất cả với người sống sót, đạo nhân muốn đối xử thế nào, tùy ý, ta chẳng bề can thiệp. Nơi đây, những kẻ sống được tự do chém giết nhau, nhưng tuyệt đối cấm xâm phạm đến kẻ chết!
Bạch Hạc đạo nhân đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi thốt :
- Nếu thế, bần đạo xin tuân mạng! Nhưng...
Lão dừng lại một chút rồi nghiêm giọng tiếp :
- Lúc sống, hắn từng là môn đệ phái Côn Lôn, thì lúc chết, hẳn phải được phái Côn Lôn chiếu cố, mong trang chủ cho bần đạo tiếp lãnh cái xác của hắn về bổn môn, mai táng cho trọn tình!
Cơ Táng Hoa khoát tay :
- Vô luận hắn là môn đệ phái nào, hắn đã chết tại Sát Nhân Trang thì xác của hắn thuộc quyền của ta định đoạt, chẳng ai được mang xác hắn đi đâu. Nếu đạo trưởng bạo hành, ta nhất định đổi mạng với đạo trưởng!
Đôi mắt lão trợn tròn, sắc mặt lão đỏ lên, lão chẳng khác nào một người đang tranh chấp một báu vật, một kho tàng tranh chấp với bất cứ giá nào, kể cả giá sanh mạng.
Bọn đệ tử phái Côn Lôn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Hạc đạo nhân thở dài thốt :
- Du Bội Ngọc đã chết rồi, chúng ta cầm như nhiệm vụ đã được giải tỏa, thôi thì cứ để xác hắn lại đây, tùy ý trang chủ, chúng ta chẳng đòi hỏi làm gì!
Lời nói đó cốt xoa dịu sự bồng bột của bọn đệ tử, mà cũng dứt khoát với Cơ Táng Hoa.
Cơ Linh Phong đứng nơi hành lang, lạnh lùng nhìn đôi bên, chừng như nàng đã hiểu sự việc diễn tiến như thế nào, nàng chẳng hề tỏ vẻ kinh dị.
Cơ Táng Hoa cúi xuống, bế xác Du Bội Ngọc lên, lão trân trọng vô cùng, tưởng chừng cái xác đó dối với lão ngang với một kho tàng châu ngọc.
Lão mang xác của Du Bội Ngọc nhảy vọt vào vùng bóng tối của đêm dày.
Bạch Hạc đạo nhân có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Cơ Táng Hoa một thoáng rồi thôi, chỉ dậm chân, đoạn bước đi, được một đoạn xa, đạo nhân càu nhàu :
- Sát Nhân Trang là nơi quy tụ những kẻ điên, ta không thể dùng lý luận giảng giải với chúng được! Đi! Ta phải đi, chỉ còn có việc đi mà thôi, chẳng thể làm gì khác hơn!
X Cơ Táng Hoa mang xác Du Bội Ngọc vào cánh rừng bên đường, đặt xác chàng xuống, lau bụi đất cho sạch mặt chàng, sửa lại thẳng những nếp áo nhăn nheo.
Lão làm những động tác đó vừa dè dặt, vừa nhẹ tay, sợ chạm đau đến cơ thể chàng.
Trên thế gian này, chưa có một ai thận trọng bằng lão đối với một xác chết.
Sao đó, lão đến một cây, tìm xuống, khởi sự đào huyệt.
Lão lộ vẻ hân hoan rõ rệt, vừa đào đất, lão vừa lẩm nhẩm :
- Đáng thương! Tiểu tử đáng thương lắm! Tuổi còn nhỏ mà chết gấp như vầy, rất đáng tiếc! Chỉ tại ngươi, ngươi chẳng nghe lời ta! Nếu ngươi chịu nghe lời ta thì đâu đến nỗi bị yêu phụ hãm hại!
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng đâu đây vang lên :
- Nếu hắn nghe được lời của gia gia thì hắn chết được đau đớn thêm một lần nữa!
Chàng ngã xuống rồi, Cơ phu nhân im bặt, bà bật khóc, khóc một lúc, bà cúi mình xuống đưa tay rờ đầu, rờ cổ chàng, bà xoa mặt, vuốt tóc chàng, âu yếm biết bao!
Bà lẩm nhẩm như rên rỉ :
- Ta còn nhớ lần thứ nhất, ngươi từ địa đạo chui lên, ta đang thay đổi y phục, ngươi thấy ta, ta thấy ngươi, ngươi sững sờ, còn ta thì vừa kinh hãi, vừa phẫn nộ, nhưng nhìn kỹ ngươi một chút, ta nhận ra ngươi khôi ngô anh tuấn, đáng mến dáng yêu biết bao! Ngươi bình tĩnh rồi nhìn ta mà cười, đôi mắt của ngươi đa tình làm sao!
Bởi đôi mắt đó, ta không xuất thủ đánh ngươi được về cái tội nhìn trộm thân thể ta, dù chỉ là bất ngờ...
Bà nói mãi, quanh quẩn bao nhiêu tiếng đó thôi, bà mơ màng như đang trong cơn mộng, giọng nói lúc ngọt ngào, lúc oán lúc mừng vui, lúc căm giận.
Cơ Linh Phong còn đứng đó, nhìn bà, chen một câu :
- Lúc đó, mẹ tịch mịch làm sao!
Cơ phu nhân u buồn :
- Lấy một người chồng như vậy, nữ nhân nào lại không tịch mịch? Mẹ có sống được đến ngày nay, kể ra cũng can đảm lắm đó con ạ! Cảnh tịch mịch nào lại chẳng giết dần giết mòn con người? Bởi mẹ quá tịch mịch nên mẹ hằng mong mỏi cuộc nhiệt nào cho khuây khỏa tâm tư, hắn mang đến cái nhiệt náo đó đến cho mẹ, mẹ phải mắc lừa hắn là tự nhiên rồi! Hắn đã cho mẹ ăn bánh vẻ, bây giờ mẹ muốn biến cái bánh vẻ thành bánh thực!
Cơ Linh Phong tặc lưỡi :
- Nhưng xem ra, hắn đối xử với mẹ cũng chẳng tệ bạc lắm, phải không mẹ?
Đôi mắt sáng ngời, Cơ phu nhân cười tươi, nụ cười đầu tiên từ ngày người họ Du ly khai bà :
- Hắn đối với ta rất tốt, bên cạnh hắn, ta có hạnh phúc vô cùng, bình sanh ta chưa hề sống những ngày tươi sáng như vậy! Mà dù hắn không trở lại, nhớ đến hắn, ta thấy lòng ấm áp lạ thường!
Cơ Linh Phong thở dài :
- Gần nhau hạnh phúc bao nhiêu thì xa nhau sầu khổ bấy nhiêu!
Cơ phu nhân trầm gương mặt :
- Phải! Hắn bỏ đi, ta hận lắm! Ta hận lắm!
Bà lại cúi đầu nhìn Du Bội Ngọc, bà lòn mấy ngón tay trong tóc chàng, vuốt vuốt rồi âu yếm tiếp :
- Giờ thì ta không hận hắn nữa! Ta hết hận hắn rồi! Hắn hoàn toàn thuộc về ta, vĩnh viễn thuộc về ta! Không còn ai cướp được hắn nữa!
Cơ Linh Phong lạnh lùng :
- Nhưng nếu mẹ có giết chết gã kia, gã cũng chẳng bao giờ trở thành con người ngày cũ!
Cơ phu nhân bật cười cuồng dại :
- Ngươi lừa ta, Linh Phong! Con lừa mẹ, Linh Phong! Nếu không là hắn thì còn ai biết được con đường bí mật nơi lòng đất mà đến đây với mẹ hở Linh Phong?
Cơ Linh Phong điềm nhiên :
- Con đường đó tuy là bí mật, ngày xưa, người đó vẫn phát hiện ra, ngày nay gã này cũng phát hiện ra, người xưa và người nay đều phát hiện được con đường bởi cả hai đều là họ Du, mà người họ Du rất am tường Thái Cực Đồ!
Cơ phu nhân hét lên :
- Câm! Ngươi câm đi...
Cơ Linh Phong không màng đến tiếng hét của bà, lạnh lùng tiếp nối :
- Thực ra thì mẹ vẫn biết gã kia chẳng phải là người năm xưa thực sự, mà chỉ vì mẹ muốn xem, cố ý xem gã như người năm xưa, mẹ tự lừa mình, mượn một ảo ảnh để níu kéo một bóng hình có thể mất đi vĩnh viễn cho mẹ, chỉ có ảo ảnh đó mới giải tỏa nỗi sầu muộn của mẹ thôi!
Cơ phu nhân vụt khóc nứa nở, tựa như đứa trẻ bị cướp mất món đồ chơi ưa thích nhất, rồi bà nhào lăn dưới nền, bà gào lên :
- Tại sao ngươi lại nói toạc cái ý của ta? Ngươi muốn ta trở lại cảnh khổ như trước ư?
Cơ Linh Phong lạnh lùng như người vô cảm :
- Mẹ cứ cho rằng con làm khổ mẹ, chứ mẹ nào có nghĩ mẹ đã làm khổ cho con?
Mẹ làm khổ con từ lâu lắm rồi, mẹ muốn con sống vĩnh viễn trong cảnh khổ, lấy cái chất khổ làm nhựa sống! Cơ Linh Yến nhờ cái tuổi ấu thơ của nó mà tránh được cái khổ, còn con... mẹ Ơi! Con hận mẹ! Con oán mẹ!
Gương mặt lạnh như tiền, gương mặt đó làm gì có đượm một chút tình cảm?
Nhìn gương mặt đó, chẳng ai tin được nàng có được một giọt nước mắt nào.
Vậy mà giờ đây, nàng khóc.
Đột nhiên, Cơ phu nhân dốc Du Bội Ngọc lên rồi thét :
- Ngươi chẳng phải là hắn! Ngươi chẳng phải là hắn! Đã không phải là hắn, sao ngươi lại đến đây? Tại sao...tại sao?
Bà nhấc bổng chàng lên, quăng chàng ra cửa sổ.
Cơ Linh Phong cấp tốc ra cửa phòng, bước ra ngoài hành lang, gọi lớn :
- Du Bội Ngọc chết rồi, sao các ngươi chẳng bước tới mà xem?
Giọng nàng lạnh lùng quá, cao vút quá, thanh âm truyền đi trong đêm vắng, vang rền.
Từ các nơi trong vùng tối, nhiều bóng người lao đến như tên bắn.
Đi đầu, hiển nhiên là Bạch Hạc đạo nhân phái Côn Lôn, lão đến nơi, cúi xuống sờ vào mình Du Bội Ngọc, rồi đứng lên trầm giọng thốt :
- Đúng! Hắn đã chết rồi!
Bọn đệ tử phái Điểm Thương dậm chân :
- Chết rồi! Hận thay chúng tôi chẳng được cái thú tự tay hạ sát hắn!
Bạch Hạc đạo nhân cao giọng :
- Lúc hắn sống, chúng ta không hạ thủ được, thì lúc hắn chết, chúng ta phải đập nát xác hắn!
Kiếm theo tay lão kêu soạt một tiếng, vút ra khỏi vỏ, ánh thép chớp ngời, đạo nhân đã vung tay định thực hiện câu nói vừa buông.
Keng!
Thanh trường kiếm bay xuống nửa chừng, bỗng bật ngược trở lên không. Cơ Táng Hoa đã đứng trước cái xác Du Bội Ngọc, cười toe toét.
Thanh trường kiếm vượt khỏi tay, bay ra xa, Bạch Hạc đạo nhân kinh hãi, hấp tấp hỏi :
- Cơ trang chủ có ý tứ gì?
Cơ Táng Hoa điềm nhiên :
- Đã là người xuất gia, sao lại có cái tâm ác độc như thế? Giết người sống, chẳng thể làm, huống hồ chém xác chết? Không được đâu đạo trưởng, không được tàn nhẫn thế!
Bạch Hạc đạo nhân trố mắt, nhìn Cơ Táng Hoa một lúc, đoạn cười lạnh :
- Trang chủ đã biến thành người từ bi từ lúc nào thế?
Cơ Táng Hoa trừng mắt quát :
- Chứ ta không là người từ bi từ lúc nào?
Trang chủ Sát Nhân Trang bỗng nhiên nói đến hai tiếng từ bi, nếu trên đời này có nhiều mâu thuẫn, thì chưa có cái mâu thuẫn nào chua cay bằng mâu thuẫn này!
Bạch Hạc đạo nhân vừa tức uất, vừa buồn cười, nhưng nhớ lại đạo chỉ phong vừa rồi của Cơ Táng Hoa đánh bay thanh kiếm của lão, lão chẳng dám tỏ lộ ức uất, cũng chẳng giám tỏ lời mỉa mai, lão chỉ nghiêng mình hết sức nghiêm trang :
- Trang chủ tha thứ cho bần đạo! Bần đạo nhìn nhận là mình thất ngôn, chẳng phải là bần đạo không có cái tâm từ bi, nhưng nghĩ lại, Du Bội Ngọc đã làm nên bao nhiêu tội ác lớn lao, hắn chỉ chết đơn giản như vậy, cũng chưa đền bù được hết tội ác đã làm!
Cơ Táng Hoa lắc đầu :
- Vô luận là lúc sống, hắn đã làm những tội ác như thế nào, hắn chết rồi là cầm như chấm dứt mọi liên hệ với hắn. Con người lương thiện chỉ khi nào chết đi mà thôi, hắn chết, hắn là con người lương thiện rồi, hắn không có tội thì người sống xử tội hắn thế nào được? Bất cứ ai trên thế gian này, trong mọi giai tầng xã hội, phải tôn kính người chết!
Mọi người dở khóc dở cười.
Bạch Hạc đạo nhân cau mày :
- Hắn đã chết rồi, trang chủ còn biện hộ che chở cho hắn làm chi quá kĩ như vậy?
Cơ Táng Hoa chỉnh sắc mặt :
- Trong Sát Nhân Trang, chỉ có người chết mới thực sự là khách quý của ta!
Đạo trưởng thấy đó! Hắn hiện giờ là khách quý của ta, ta phải kính trọng hắn, dù phải nhọc hơn, ta cũng phải chịu! Còn tất cả với người sống sót, đạo nhân muốn đối xử thế nào, tùy ý, ta chẳng bề can thiệp. Nơi đây, những kẻ sống được tự do chém giết nhau, nhưng tuyệt đối cấm xâm phạm đến kẻ chết!
Bạch Hạc đạo nhân đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi thốt :
- Nếu thế, bần đạo xin tuân mạng! Nhưng...
Lão dừng lại một chút rồi nghiêm giọng tiếp :
- Lúc sống, hắn từng là môn đệ phái Côn Lôn, thì lúc chết, hẳn phải được phái Côn Lôn chiếu cố, mong trang chủ cho bần đạo tiếp lãnh cái xác của hắn về bổn môn, mai táng cho trọn tình!
Cơ Táng Hoa khoát tay :
- Vô luận hắn là môn đệ phái nào, hắn đã chết tại Sát Nhân Trang thì xác của hắn thuộc quyền của ta định đoạt, chẳng ai được mang xác hắn đi đâu. Nếu đạo trưởng bạo hành, ta nhất định đổi mạng với đạo trưởng!
Đôi mắt lão trợn tròn, sắc mặt lão đỏ lên, lão chẳng khác nào một người đang tranh chấp một báu vật, một kho tàng tranh chấp với bất cứ giá nào, kể cả giá sanh mạng.
Bọn đệ tử phái Côn Lôn đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng Bạch Hạc đạo nhân thở dài thốt :
- Du Bội Ngọc đã chết rồi, chúng ta cầm như nhiệm vụ đã được giải tỏa, thôi thì cứ để xác hắn lại đây, tùy ý trang chủ, chúng ta chẳng đòi hỏi làm gì!
Lời nói đó cốt xoa dịu sự bồng bột của bọn đệ tử, mà cũng dứt khoát với Cơ Táng Hoa.
Cơ Linh Phong đứng nơi hành lang, lạnh lùng nhìn đôi bên, chừng như nàng đã hiểu sự việc diễn tiến như thế nào, nàng chẳng hề tỏ vẻ kinh dị.
Cơ Táng Hoa cúi xuống, bế xác Du Bội Ngọc lên, lão trân trọng vô cùng, tưởng chừng cái xác đó dối với lão ngang với một kho tàng châu ngọc.
Lão mang xác của Du Bội Ngọc nhảy vọt vào vùng bóng tối của đêm dày.
Bạch Hạc đạo nhân có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng nhìn Cơ Táng Hoa một thoáng rồi thôi, chỉ dậm chân, đoạn bước đi, được một đoạn xa, đạo nhân càu nhàu :
- Sát Nhân Trang là nơi quy tụ những kẻ điên, ta không thể dùng lý luận giảng giải với chúng được! Đi! Ta phải đi, chỉ còn có việc đi mà thôi, chẳng thể làm gì khác hơn!
X Cơ Táng Hoa mang xác Du Bội Ngọc vào cánh rừng bên đường, đặt xác chàng xuống, lau bụi đất cho sạch mặt chàng, sửa lại thẳng những nếp áo nhăn nheo.
Lão làm những động tác đó vừa dè dặt, vừa nhẹ tay, sợ chạm đau đến cơ thể chàng.
Trên thế gian này, chưa có một ai thận trọng bằng lão đối với một xác chết.
Sao đó, lão đến một cây, tìm xuống, khởi sự đào huyệt.
Lão lộ vẻ hân hoan rõ rệt, vừa đào đất, lão vừa lẩm nhẩm :
- Đáng thương! Tiểu tử đáng thương lắm! Tuổi còn nhỏ mà chết gấp như vầy, rất đáng tiếc! Chỉ tại ngươi, ngươi chẳng nghe lời ta! Nếu ngươi chịu nghe lời ta thì đâu đến nỗi bị yêu phụ hãm hại!
Bỗng có một giọng nói lạnh lùng đâu đây vang lên :
- Nếu hắn nghe được lời của gia gia thì hắn chết được đau đớn thêm một lần nữa!